Tướng mạo, khí chất của Hách Tiểu Binh đều không hề giống
"người có tấm lòng nhân hậu", chỉ riêng xem ảnh của ông ta, nói là tay xã hội đánh đấm, là tội phạm bị truy nã chỉ sợ có không ít người đều tin.
Thượng Dương thở dài:
– Giới truyền thông sẽ tránh mặt ông ấy khi đến phỏng vấn và cố gắng không để ông ấy xuất hiện trong ảnh. Trong các bức ảnh trên tường của viện phúc lợi, hễ là những ảnh mang tính chất nhà nước tuyên truyền thì đều không có mặt Hách Tiểu Binh, thậm chí cả ảnh chụp tập thể cũng không có ông ấy.
– Tình cảm giữa Lê Diễm Hồng và ông ta rất tốt. – Chu Ngọc bổ sung, – Sau khi con gái chết, Lê Diễm Hồng vì đau khổ quá độ mà đổ bệnh nặng, cơ thể bị tổn hại, không thể sinh con được nữa.
Về sau kết hôn với Hách Tiểu Binh, nhiều người sau lưng nói Hách Tiểu Binh sớm muộn gì cũng sẽ tìm người để sinh con, nhưng mà người ta lại sống hạnh phúc bên nhau hơn mười năm, chưa từng có những chuyện lộn xộn đó.
Kim Húc lại nghe được thông tin moi từ những lời này:
– Lê Diễm Hồng mất đi con gái, cũng không thể có con, nên mới bắt đầu nhận nuôi con nuôi. Rất có khả năng bà ta vốn dĩ không muốn làm đại thiện nhân, mà chỉ là muốn chữa lành nỗi đau mất con gái mà thôi.
Thượng Dương nói:
– Dù động cơ là gì thì trên hành vi đã phụng hiến tình yêu thương của mình ra. Em cho rằng cũng không thể phủ định bà ta toàn bộ được.
– Con người rồi cũng sẽ thay đổi. – Kim Húc không quá quan tâm đến việc tấm gương mẫu mực có sụp đổ hay không, nói, – Cứ điều tra rồi nói sau.
Thượng Dương lại hỏi hắn và Cổ Phi:
– Thế hai người đi Ban Tổ chức Thành ủy có kết quả gì không?
Hai người bị hỏi đều yên lặng, không ai trả lời, không phải không muốn nói, mà là tình huống quá phức tạp.
– Để em đoán xem nhé. – Thượng Dương nói, – Có phải có vấn đề gì với vị cảnh sát điều tra vụ án kinh tế Trâu Văn Nguyên đúng không?
Kim Húc quay sang nhìn anh, trong mắt mang ý cười, ý là Thượng Dương đoán trúng phóc rồi.
Cổ Phi cũng không tiếc lời khen:
– Cố vấn lợi hại quá, đoán một cái là trúng ngay.
Thượng Dương có chút tự hào, nhưng tự nhiên không muốn lộ ra ngoài, giả vờ bình tĩnh nói:
– Tôi nghe Chu Ngọc nói, hai vị cảnh sát từng phụ trách vụ án này đều đã không làm việc tại Tê Phượng nữa, nghe nói là được điều đi tỉnh. Nhưng nếu vào văn phòng tỉnh, các anh sẽ không phải đến đây mới biết, tôi cho rằng ở bên này còn có chuyện khác.
Chỉ đạo Cổ đích thân đến phòng tổ chức của Thành ủy địa phương một chuyến, còn có thể điều tra gì khác ngoài hồ sơ nhân viên hành chính.
Hai vị cảnh sát điều tra kinh tế kia tám mươi phần trăm là vượt giới thăng chức, sau khi xong vụ án của Trâu Văn Nguyên thì đã được thăng chức lên các đơn vị phi chính pháp, đã thoát ly khỏi đội ngũ công an từ lâu.
– Trời ạ, em cũng không nghĩ được nhiều như vậy. – Chu Ngọc lại là một cảnh sát hình sự khác, chỉ biết phá án, không hiểu những đường cong vòng vòng này, hỏi, – Họ đều thăng chức đi bộ phận nào ạ? Lần này thật đúng là phải nhổ củ cải ra khỏi bùn rồi đây.
Cổ Phi nói:
– Đừng hỏi, lúc về anh sẽ làm báo cáo, vụ này sẽ chuyển lên Ủy ban kiểm tra kỷ luật, chúng ta sẽ chỉ tập trung vào vụ tai nạn xe cộ thôi.
Anh ta cũng vì muốn tốt cho Chu Ngọc, ngộ nhỡ không nhổ củ cải ra được, Chu Ngọc không biết nội tình, cũng đỡ bị người ta chú ý.
Thượng Dương nói:
– Ngày hôm qua trong điện thoại ở văn phòng tôi cũng nhắc với tôi một câu, nói trong bộ sẽ phái người khác xuống, có lẽ là đồng nghiệp chuyên nghiệp hơn từ Cục Điều tra Kinh tế và Cục Điều tra Hình sự.
Việc điều tra này liền tạm thời áp xuống không nhắc đến nữa.
– Vừa rồi trên đường tới đây tôi có nhận được tài liệu của đồng nghiệp khác gửi. – Cổ Phi lái xe không tiện, ra hiệu Chu Ngọc lấy điện thoại của mình, nói, – Chia sẻ cho Kim đội và cố vấn xem xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!