Chương 14: (Vô Đề)

– Có phải cậu ta đi khập khiễng là do chân trái và chân phải dài bất thường? Tay cậu ta đang cầm một hộp cơm giữ nhiệt nữa?

Thượng Dương vừa nghe Cổ Phi nói ở trên tầng có gặp một cậu thanh niên trẻ, hơi có tật, liền liên tưởng đến cậu thanh niên mà mình vừa gặp lúc nãy, cũng kể ra chuyện cậu ta nhổ nước miếng vào hộp cơm giữ nhiệt

Cổ Phi nói:

– Canh gà kia là mang cho Lê Diễm Hồng…Cậu ta làm gì vậy?

– Rất rõ ràng, Trương Tự Lực này rất ghét Lê Diễm Hồng, – Kim Húc nói, – Mà vì sao lại thế thì rất khó nói.

Ba người lên xe, vẫn là sếp Cổ lái xe, anh ta phải về thị cục một chuyến, vài thành viên khác của tổ chuyên án hôm nay đi điều tra theo hướng khác, mọi người trở về gặp nhau có một cuộc họp ngắn để thảo luận một chút.

Thượng Dương nói:

– Liệu có khả năng Lê Diễm Hồng không hề tốt đối với đám trẻ ở Viện phúc lợi như tin tức đã nêu không?

Cổ Phi phản đối:

– Nhưng mà cô nhóc tên Dương Tuyết Diễm kia rất thân thiết với Lê Diễm Hồng, hai người đó thân thiết như hai mẹ con.

Thượng Dương lại suy đoán:

– Chẳng lẽ là trọng nữ khinh nam? Lê Diễm Hồng bởi vì cái chết ngoài ý muốn của con gái nên mới sáng lập nên viện phúc lợi này, rất có thể là bà ta đã đặt hết tình cảm dành cho đứa con gái quá cố của mình lên những cô gái mà bà bảo trợ, quá ưu ái họ, cho nên mới dẫn đến sự bất mãn của các bé trai với bà ta.

Cổ Phi gật đầu:

– Cũng khá có lý. Nhưng mà thủ pháp có yêu cầu trình độ cao như thế kia sẽ là lũ trẻ của viện phúc lợi làm hay sao?

Hơn nữa, hành vi nhổ nước miếng vào canh gà này tuy có chút ghê tởm nhưng cũng rất trẻ con, hiển nhiên không đến mức độ ác ý như muốn giết người.

Trương Tự Lực là một người khuyết tật, học chuyên ngành phổ thông tại một trường đại học tổng hợp bình thường, cũng không có năng lực phạm tội.

– Các anh có hỏi được gì từ chỗ Diễm Hồng không? – Thượng Dương hỏi, – Xem biểu của hai người hình như là không có thu hoạch được gì.

Cổ Phi thở dài, anh ta thấy đúng là không thu hoạch được gì, Lê Diễm Hồng ngoại trừ thừa nhận mình đã cài đai an toàn cho Hách Tiểu Binh sau khi sự việc xảy ra, ngoài ra thì không cung cấp được tin tức hữu dụng gì khác.

Nhưng Kim Húc nói:

– Tình cảm vợ chồng giữa Lê Diễm Hồng và Hách Tiểu Binh rất tốt. Bất kể nhân phẩm thật sự của tấm gương mẫu mực nà như thế nào, nhưng ít nhất ở trong vụ án này bà ta chỉ là người bị hại.

Một ngày trước khi xảy ra vụ án, Hách Tiểu Binh ăn phải đồ ăn kém chất lượng dẫn đến bụng dạ không thoải mái, nhưng sáng sớm cùng ngày xảy ra sự việc, ông ta vẫn  không yên tâm Lê Diễm Hồng tự mình lái xe đi tỉnh lị, đã nhất quyết bò dậy cùng đi ra ngoài.

Lúc ban đầu lái xe vẫn là Lê Diễm Hồng lái, chờ khi đến tỉnh lộ, sáng sớm tinh mơ, trên đường ít xe cộ qua lại mới đổi thành Hách Tiểu Binh lái xe, ông ta bảo Lê Diễm Hồng ra hàng ghế sau nghỉ ngơi.

Đây không phải lời nói một phía của Lê Diễm Hồng, từ thông tin cameras giám sát dọc đường do bộ phận quản lý giao thông cung cấp cũng chứng minh đúng như vậy.

Hách Tiểu Binh có thói quen lái xe rất xấu, thích lái xe nhanh, vì béo phì bụng to nên việc thắt dây an toàn không thoải mái, cho nên thường xuyên không thắt.

Hai vợ chồng sống cạnh Viện phúc lợi, nơi này nằm ngoài khu nội thành Tê Phượng, quản lý tương đối lỏng lẻo, ở một mức độ nhất định, điều đó đã dung túng cho Hách Tiểu Binh một thói quen xấu lâu ngày không tuân thủ quy định luật giao thông.

Điểm này cũng phù hợp với những gì Lê Diễm Hồng và những người biết rõ họ đã nói.

Thượng Dương đã xem bức ảnh chụp Hách Tiểu Binh, đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đầu hói, khuôn mặt mập mạp, kết hợp với miêu tả nghe được, trong đầu hiện lên hình tượng một người đàn ông trung niên là danh nhân xã hội làm việc không kiêng kỵ.

Trước khi kết hôn với Lê Diễm Hồng, Hách Tiểu Binh là một hộ phá bỏ di dời, thất nghiệp, và sống dựa vào khoản sinh hoạt phá bỏ di dời đó.

Sau khi kết hôn với Lê Diễm Hồng, ông ta giúp điều hành Viện phúc lợi, hiện tại vẫn là phó viện trưởng Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng, và cũng giữ chức vụ trong công ty văn phòng phẩm của Lê Diễm Hồng, nhưng trên thực tế ông ta không làm việc ở trong công ty mà chủ yếu quản lý Viện phúc lợi.

Theo thông tin hiện có, giữa hai người không có kết thù gì ở trong xã hội, việc kinh doanh của công ty không tệ nhưng cũng không tốt, không có đối thủ kinh doanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!