Lọ hoa rất nhiều lần sắp đổ thì đều bị Kim Húc bấy nhiêu lần lanh lẹ đỡ lấy, Thượng Dương thích lọ hoa này, nếu bị đổ mất thì thế nào hắn cũng bị anh mắng một trận cho mà xem.
Nhưng mà hoa hay lọ hoa cũng chỉ là vật ngoài thân, lúc này thì Thượng Dương cũng chẳng có tâm tư đâu mà đi lo cho nó, anh còn trách Kim Húc làm việc không chuyên tâm, ra lệnh cho người ta phải tập trung hơn.
Một hồi hoan ái, xong việc, cuối cùng vẫn đi ngủ.
Ngày mai đội trưởng Kim sẽ bị gọi đi làm bất cứ lúc nào, chờ chỉ đạo Cổ sắp xếp thỏa đáng công việc tiếp theo cho tổ chuyên án xong nhất định sẽ gọi hắn đi làm việc. Cho nên đêm nay đừng ngủ chỉ có thể là ước nguyện không thành của đội trưởng Kim mà thôi.
Tắt đèn, nói là buồn ngủ nhưng đội trưởng Kim nằm bên cạnh lại làm trò không yên.
Chủ nhiệm Thượng không chịu nổi nghiêm túc tiến hành giáo dục tư tưởng cho đồng nghiệp địa phương:
– Anh muốn bị đánh à? Động đến em nữa là em đánh đấy.
Kim Húc nói:
– Em cũng có ngủ đâu? Anh không buồn ngủ, anh còn làm được…
– Nhưng em thì không được, nằm yên đi, lui ra sau, cách xa em ra một chút. – Thượng Dương nói, – Anh quên rồi à? Phá xong vụ án này anh sẽ nghỉ phép dài hạn đến ở chỗ em. Hôm nay nếu em chết ở đây, về sau anh cũng chỉ có thể ở với chó của em thôi.
Kim Húc cười cười:
– Em cũng quá khiêm tốn rồi, em vẫn chưa dùng hết thực lực mà.
- … – Thượng Dương vừa thấy xấu hổ lại còn có chút đắc ý bí ẩn, giọng điệu cũng lộ ra chút tự đắc, – Câm miệng, đừng nói nữa.
– Lần trước em cùng anh về quê, chúng ta ở trên núi…
- Kim Húc nhớ lại chuyện hoang đường mà hai người đã làm vào hai tháng trước, không dám nói chi tiết vì sợ Thượng Dương đánh mình thật, nói nửa câu giữ nửa câu, sau đó bình luận, – Lần đó anh phát hiện em rất hoang dã, lúc trước đều là anh không dám.
Thượng Dương nói:
– Còn nói nữa à? Hay là chúng ta bật đèn lên và phục hồi lại vụ án nhé.
Kim Húc nói:
– Cũng được. Bật đèn lên em xem được rõ hơn, dựng lại vụ án cũng được, cùng em làm gì anh cũng đều thích hết.
Thượng Dương chịu thua:
– Mặt sau của vụ án này không chừng còn phải vất vả hơn, em thật sự là xót cho anh. Cầu xin anh đó, mau ngủ đi.
Anh đã nói như thế lần này đến lượt Kim Húc chịu thua, không nói gì nữa, xoay người sang bên kia, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng hít thở đều đều ngủ say rồi.
Thượng Dương chậm rãi nhích tới gần, dán mặt vào lưng hắn, bấy giờ mới nhắm mắt ngủ.
Mà Kim Húc lặng lẽ mở mắt ra, vẫn duy trì trạng thái hô hấp đều đặn, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ rồi mới nhắm mắt lại, thật sự đi ngủ.
Khi trời còn chưa hoàn toàn sáng, Thượng Dương chợt tỉnh giấc, mí mắt còn dính vào nhau không mở ra được đã nhìn thấy Kim Húc đứng trước tấm kính to của tủ quần áo ở đối diện, đang thay quần áo.
– Anh dậy sớm thế? – Thượng Dương ngái ngủ, – Cổ Phi tìm anh à? Thế em cũng đi.
– Không dẫn em theo, chỉ đạo Cổ bảo một mình anh đi. – Kim Húc lại nói, – Em ở nhà ngủ đi, dậy thì gửi tin cho anh.
Tổ chuyên án không phải nhiệm vụ nào cũng cho cố vấn tham gia, Thượng Dương liền nằm trở lại, lười biếng chẳng muốn động, híp mắt nhìn Kim Húc thay quần áo, hắn không mặc đồng phục mà mặc mặc thường phục màu sẫm, dáng người tam giác ngược, vai rộng chân dài.
Kim Húc từ chiếc gương đối mắt với Thượng Dương, nói:
– Này soái ca, em lại dùng sắc mê hoặc anh, anh không đi làm được nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!