Chương 99: (Vô Đề)

Tiêu Hoài Huyền đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, dự định sáng sớm hôm sau sẽ lên đường.

Trước khi rời đi, hắn cho người đi tìm thị vệ từng theo bảo vệ Linh Diên, mang về một tin tức *****ên.

Ở Lâm Hoài, có người từng nhìn thấy Linh Diên. Tiểu nhị ở một tiệm thuốc còn nhận ra nàng ấy qua bức họa, nói rằng gần đây nàng ấy từng mua rất nhiều tam thất, huyết kiệt, nhân sâm, ngưu hoàng, xạ hương, đương quy… Nhưng người đó ở lại tiệm thuốc canh hai ngày một đêm cũng không thấy nàng ấy quay lại lần nào nữa.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Tiêu Hoài Huyền lập tức thay đổi.

Tam thất, huyết kiệt, nhân sâm đều là những vị thuốc dùng để hoạt huyết dưỡng sinh, hồi dương cứu nghịch.

Theo lời Vân Ẩn và Tinh Tàng, thi thể Khương Thừa Linh là do Linh Diên xử lý.

Sau khi hắn chết không bao lâu, Linh Diên cũng biến mất.

Vậy mà lúc này lại có người phát hiện nàng ấy từng mua những loại dược liệu như vậy... Có phải quá trùng hợp?

Chẳng lẽ… Khương Thừa Linh vẫn còn sống?

Tiêu Hoài Huyền để lại hai mươi thị vệ ở đó, căn dặn người dẫn đầu nhất định phải tìm được Linh Diên, điều tra cho rõ ràng.

Khương Thừa Linh, còn sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác.

Suốt ngày hôm đó, Tiêu Hoài Huyền không đến gần Trình Lê, chỉ âm thầm quan sát nàng từ xa. Trong lòng hắn chỉ nghĩ một chuyện: Nàng có từng liên lạc với Linh Diên không? Có biết rốt cuộc Khương Thừa Linh còn sống hay đã chết?

Dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng Tiêu Hoài Huyền không hỏi.

Bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được: mỗi khi nói chuyện, nàng luôn cố tình lảng tránh nhắc đến Khương Thừa Linh.

Tiêu Hoài Huyền không biết—

Tại sao nàng lại né tránh? Nàng đang nghĩ gì? Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng hắn lại dâng lên một cơn giận bị đè nén. Thế nhưng, hắn vẫn không hỏi.

Ngày mồng ba tháng Ba, đại quân đúng hẹn trở về.

Trình Lê ngồi trong xe ngựa, bên cạnh có một nha hoàn theo hầu. Trong xe vẫn đầy đủ mọi thứ như xưa, ấm áp và thoải mái. Chỉ khác một điều — người kia, chưa từng bước vào xe nàng.

Hắn cưỡi ngựa, đi phía trước hoặc bên cạnh xe ngựa bảo vệ nàng. Không nói nhiều, nhưng làm rất nhiều việc.

Thức ăn, nước uống đều được chuẩn bị chu đáo. Thậm chí thỉnh thoảng, hắn còn chủ động cho dừng lại, để nàng xuống đi bộ cho thoải mái.

Đại quân lên đường lúc rạng sáng, hoàng hôn hạ trại nghỉ ngơi. Ngày này qua ngày khác, cứ như thế, nửa tháng sau, Trình Lê và hắn trở lại Thượng Kinh.

Ngày hai mươi lăm tháng Ba, bên ngoài Đại Minh Cung sương sớm còn chưa tan hết, cả vùng Ba Trăm Dặm Trì phủ đầy cát vàng. Văn võ bá quan mặc triều phục, xếp theo cấp bậc đứng hai bên ngự đạo, ngọc khuê va vào nhau vang lên như băng vụn. Trên lầu thành, ba mươi sáu chiếc chuông đồng mạ vàng cùng lúc vang lên, khiến đàn quạ kinh sợ bay vút lên, lướt qua những bức tường cung màu son.

Diệp Đình Quân dẫn theo các quan lại chờ đợi, vừa thấy đế vương xuất hiện liền đồng loạt quỳ xuống.

"Thần đợi xin nghênh đón bệ hạ khải hoàn hồi triều! Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế ——!"

Tiếng hô như sấm, khí thế dồn dập, vang vọng tận mây xanh, khung cảnh trang nghiêm...

Trình Lê không cùng hắn vào cung.

Ngay khi vừa đặt chân đến vùng ngoại ô kinh thành, nam nhân kia đã chủ động hỏi nàng về chuyện này.

Việc hắn mở lời khiến Trình Lê rất bất ngờ, nhưng dù hắn không hỏi, nàng cũng sẽ đề cập đến.

Sau khi nghe nàng trả lời, Tiêu Hoài Huyền không nói một lời, khuôn mặt lạnh như sương, rũ mắt nhìn nàng rất lâu.

Hắn không gật đầu, cũng không đồng ý, nhưng khi tới kinh thành, hắn lại làm một việc mà ngày thường tuyệt đối sẽ không làm — buông tay. Hắn phái người đưa nàng về Trình gia — nơi cha mẹ nàng đang tạm cư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!