Hậu cung
Đã là canh ba, cuối cùng cũng đến canh ba, động tĩnh trong phòng mới vừa ngừng lại.
Rèm lụa trên giường khẽ bay, nhẹ nhàng lay động, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ hai bên giá nến tử kim lãng vân.
Xung quanh tràn ngập một mùi hương nồng nặc.
Trong tịnh thất vang tiếng nước.
Thỉnh thoảng, tiếng nước dần ngưng, rồi không lâu sau, lại có tiếng bước chân vang lên. Tiêu Hoài Huyền ***** nửa thân trên, chậm rãi bước ra.
Cung nữ dâng quần áo tới, hắn không cần người hầu hạ, thong thả ung dung tự mình mặc vào, con ngươi khẽ nheo lại, rũ mắt liếc nhìn một bên giường.
Trên giường, rèm lụa nửa che nửa lộ, bên trong hỗn loạn, mờ ảo, vừa vặn có thể nhìn thấy nửa thân dưới của nàng.
Cả người băng cơ ngọc cốt, nhỏ nhắn mềm mại gầy yếu, thân mình đẫm mồ hôi, tóc đen đã rối tung. Dù chỉ là một bóng hình, cũng đã là vưu vật nhân gian.
Tiêu Hoài Huyền khẽ động khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo, thu hồi tầm nhìn, không nói một lời, kéo áo choàng, mặc vào, rồi cất bước đi.
Trong màn lụa, ánh mắt Trình Lê khẽ chuyển, chậm rãi di động về phía nơi phát ra âm thanh.
Trong phòng rất nhanh lại chìm vào tĩnh lặng.
Câu cuối cùng hắn nói trước khi rời đi là: "Ngươi có thể gặp cung nữ của ngươi."
Nghĩ đến hẳn là Huệ Hương rất nhanh sẽ được đưa đến.
Không ngoài dự liệu, Trình Lê không đợi bao lâu, chỉ bằng một chén trà nhỏ, ngoài điện liền truyền đến tiếng bước chân rất dồn dập.
Chợt, nàng nghe thấy tiếng cung nữ gọi.
"Thái tử phi!"
Huệ Hương đi thẳng đến giường, tận mắt nhìn thấy, cảnh tượng thật đáng sợ. Vừa chạm đến thân ảnh Trình Lê, nàng ấy liền bật khóc.
Trên thân hình tuyết trắng của tiểu thư là rất nhiều vết niết màu đỏ rõ ràng, hai chân mảnh khảnh vẫn còn khẽ run rẩy.
"Thái tử phi, Thái tử phi, người có ổn không?"
Trái ngược với nàng ấy, Trình Lê thì đã sớm không khóc nữa, bình tĩnh vô cùng. Nhưng thân mình nàng mềm nhũn, rã rời, căn bản không thể đứng dậy.
Chưa kịp nói chuyện, đã có cung nữ đến.
"Thái tử phi có muốn tắm rửa ngay bây giờ không?"
Tiêu Hoài Huyền cũng biết nàng trong thời gian ngắn căn bản không thể đứng dậy, Trình Lê lắc đầu, Huệ Hương truyền lời cho cung nữ kia.
"Đun thêm chút nước ấm, mang mấy cái khăn đến là được."
Cung nữ vâng lời đi.
Người đi rồi, Huệ Hương mới chậm rãi nâng Trình Lê dậy.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu cô nương hữu khí vô lực kéo chiếc chăn mỏng lên người, bờ vai ngọc hơi lộ ra, tựa vào đầu giường.
Huệ Hương nhìn thấy những vết bầm đó liền muốn khóc.
Tiểu thư thân hình trắng trẻo nõn nà quá đỗi, nếu có va chạm hay đập phải, dấu vết để lại thật sự rất dễ dàng bị người thường nhìn ra, tận mắt trông thấy càng kinh tâm hơn. Vả lại những vết này… quá mức đậm, cũng quá nhiều đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!