Agoura tâm tình cực tốt. Vừa đến Tứ Phương Quán liền sai người thu dọn hành lý, chuẩn bị khởi hành trở về Yết Hồ vào hôm sau.
Hắn ta một chút cũng không sợ Tiêu Hoài Huyền kia.
Chỉ cần không ngay trước mặt hắn tra được tung tích của vị quý phi kia, hắn ta sẽ không thừa nhận là mình làm.
Tiêu Hoài Huyền cũng không có chứng cứ chứng minh là hắn ta đã mang người kia đi.
Dân Yết Hồ nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, đương nhiên hắn ta cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi!
Huống chi hắn là Vương tử Yết Hồ, đến đây triều cống, là khách quý. Tiêu Hoài Huyền không có chứng cứ, dựa vào cái gì nói là Agoura hắn làm!
Tiêu Hoài Huyền ấy, ngay cả một đầu ngón tay hắn ta cũng sẽ không dám động đến!
Cuối cùng, mỹ nhân kia sẽ là của Agoura hắn!
Thần tiên tới cũng không thay đổi được!
Chỉ là khi trở về Tứ Phương Quán, Agoura mới chợt nghĩ: Đặt nàng ở khách ***** kia e là không quá an toàn, hắn ta hẳn là nên giấu nàng đi. Vạn nhất nàng chạy thì sao?
Vừa nãy, hắn ta bị nàng mê hoặc đến mơ hồ.
Nhưng nghĩ lại, nàng chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, hắn ta lo lắng thừa rồi. Có ba tên tỳ nữ kia trông chừng là đủ rồi.
Dù vậy, để đề phòng vạn nhất, Agoura cũng gọi người đến kiểm tra một chút , khó khăn lắm mới có được người, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào!
Khi thủ hạ vừa đứng trước mặt hắn ta, còn chưa kịp phân phó, đột nhiên có người vội vàng tới báo.
"Vương tử, Hoàng đế Trung Nguyên tới!"
Agoura lòng hơi kinh hãi, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Lúc này, cách thời điểm hắn ta đưa mỹ nhân kia ra khỏi cung mới hơn một canh giờ.
Agoura ra vẻ trấn tĩnh , hạ giọng nói, bảo thủ hạ vừa gọi tới lui xuống.
Hắn ta sửa sang quần áo, rồi đi ra ngoài.
Trước mắt, trong Tứ Phương Quán, năm ngoại bang chỉ còn Yết Hồ, Ô Hoàn và Thổ Phiên ba phương chưa rời đi. Hai nước kia đã khởi hành vào buổi sáng.
Đến đây hơn nửa tháng có thừa, công việc của Tứ Phương Quán đều do Hồng Lư Tự phụ trách. Nói cách khác, vương tử ngoại bang và sứ giả ở đây cao nhất chỉ từng gặp Hồng Lư Tự khanh, làm sao có thể nhìn thấy Hoàng đế đích thân đến!
Ba bên sau khi nhận được tin tức đều ra đón. Vừa mới đi ra khỏi đại môn của nơi phân quán liền vừa vặn nhìn thấy đế vương kia.
Không chỉ vậy, còn có binh lính phía sau hắn.
Vũ Lâm Quân bước chân rậm rạp, trong chớp mắt đã vây kín nơi đây.
Ba người vừa ra và thủ hạ đều ngẩn ra, đặc biệt là hai bên còn lại.
Sứ giả Ô Hoàn kia cung kính vừa định mở miệng dò hỏi, nhưng thấy đế vương kia không ngừng bước chân, lại thẳng tiến đến phía Bắc Địch Quán.
Sứ giả Ô Hoàn và vương tử Thổ Phiên nhìn nhau một cái, cũng liền hiểu rõ, đây không phải là đến tìm hai người bọn họ.
Agoura đứng đó, trơ mắt nhìn Tiêu Hoài Huyền thõng tay đi ngang qua hắn ta, bước vào Bắc Địch Quán nơi Yết Hồ tạm cư.
Ánh mắt hắn ta khẽ dao động, nhưng trên mặt hay trong lòng đều không hề sợ hãi. Hắn ta đã sớm nghĩ kỹ làm sao để lấp *****. Đợi đến khi Tiêu Hoài Huyền cùng tất cả người của hắn đã vào trong, Agoura cũng liền xoay người, cùng thủ hạ cũng đi theo vào.
Sứ giả Ô Hoàn và vương tử Thổ Phiên đều xoay người cùng thủ hạ nhà mình dùng ngôn ngữ dị tộc nói gì đó. Khi nói xong lại lần nữa đối mặt nhau, rồi dùng tiếng Trung Nguyên giao lưu, đều tỏ vẻ khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!