"A Lê ! Không được ! Ca đồng ý chịu trói, muội đừng làm chuyện dại dột, đao kiếm không có mắt, nguy hiểm lắm, mau bỏ thanh đao xuống! Nghe lời ca, mau bỏ thanh đao xuống!"
Trình Trạch An trong lòng đau như bị thiên đao vạn quả.
Muội muội y từ nhỏ đã được y nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ bị va chạm một chút y đều không chịu nổi, làm sao y có thể chịu đựng việc nàng đặt thanh đao lên cổ mình.
Trình Lê không đáp lời ca ca, cũng không nghe lời y.
Nàng sẽ không để ca ca nàng bị bắt, rơi vào tay Tiêu Hoài Huyền thì khả năng sống không bằng ch·ết.
Nàng vẫn thẳng tắp nhìn Tiêu Hoài Huyền, rồi sau đó lần nữa cất cao giọng ra lệnh cưỡng chế: "Ta đếm tới ba…"
Chưa kịp nói ra chữ "một", nàng liền nghe nam nhân kia gần như là cắn răng ken két, lập tức hạ lệnh xuống dưới: "Truyền Khương Thừa Linh, làm theo lời nàng nói!"
Người bên cạnh lập tức đi.
Ánh mắt hai người vẫn đối diện, không ai thay đổi.
Đợi đến khi người được phái đi rồi, Tiêu Hoài Huyền mới hướng về phía Trình Lê mở miệng.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, lạnh băng, ngữ điệu lương bạc, xa cách, lại hàm chứa vài phần khinh miệt rõ ràng.
"Trình Lê, ngươi thật sự cho rằng, Trẫm quan tâm đến sống ch·ết của ngươi sao?"
Trình Lê chém đinh chặt sắt, không hề yếu thế đáp lại: "Ngươi không thèm để ý, ta cũng không cảm thấy ngươi để ý. Chỉ là đánh cược một mạng thôi! Bởi vì, ta có lợi thế, trong bụng ta có con của ngươi, mà ngươi thì muốn đứa trẻ này. Ngươi ta đều có người phải bảo vệ. Ngươi muốn bảo vệ con của ngươi, ta muốn bảo vệ ca ca ta, đơn giản như vậy thôi. Ngươi không tin ta làm được, cứ thử xem."
Nàng nói rồi càng kề con dao về phía mình.
Cổ trắng như tuyết bị cắt qua một đường chỉ mỏng, máu tươi chảy xuống.
Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền đột biến, cực kỳ khó phát hiện. Bước chân hắn trong khoảnh khắc khẽ động về phía trước, nhưng rồi lại lập tức dừng lại, vững vàng nắm chặt tay.
Sự uy h·iếp chói lọi.
Tiêu Hoài Huyền cả đời chưa bao giờ bị người uy h·iếp. Hắn cũng không bao giờ cho phép người khác uy h·iếp mình, càng chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó có thể bị một nữ nhân uy h·iếp đến mức này, mà hắn chỉ có thể thuận theo lời nàng.
Đôi mắt hắn ghim chặt lấy nàng, đặc biệt là con dao nàng đặt trên cổ. Giọng nói lạnh như băng, hắn giơ tay hướng về phía nàng ra lệnh cưỡng chế: "Ngươi đừng làm càn, bỏ xuống."
Trình Lê không bỏ.
Tiêu Hoài Huyền càng phẫn nộ, lạnh giọng lần nữa, phỏng chừng là đang đè nén lửa giận vô tận:
"Trẫm thả hắn đi, ngươi bỏ con dao xuống."
Trình Lê vẫn như cũ không động đậy.
Nàng sao có thể tin lời hắn nói?
Tiêu Hoài Huyền kiên nhẫn đã đến cực hạn, đôi tay hắn nắm chặt phát ra tiếng "răng rắc".
Một trận gió thổi lên, cuốn theo một sợi bụi tuyết trên mặt đất. Không khí ngưng đọng, lạnh hơn cả tiết trời cuối đông này mấy lần. Xung quanh những cây tùng tuyết, hoa mai đều lay động dưới gió. Binh lính san sát, cung nỏ, đao kiếm ánh lên hàn quang dày đặc.
Hai người giằng co đứng đó, khoảng cách ở giữa không quá năm bước, nhưng lòng lại cách thiên sơn vạn thủy.
Sau một hồi lâu, không ai nói một lời.
Mãi đến khi Khương Thừa Linh bị đưa tới.
Trình Lê lập tức nhìn sang, người như nàng yêu cầu, là bị trói đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!