Chương 38: (Vô Đề)

Sáng hôm sau mặt trời lên cao.

Trình Lê tỉnh giấc từ trong mơ, biết được Tiêu Hoài Huyền đã sớm rời đi, trong lòng nhẹ nhõm thở phào. Nàng từ tốn đứng dậy, tắm gội, rửa mặt chải đầu, rồi dùng bữa. Mọi thứ xong xuôi, Tống Thái y người mỗi ngày đến bắt mạch an thai cho nàng cũng đến. Trình Lê từng bước làm theo, để y bắt mạch. Thai nhi trong bụng nàng mọi thứ đều tốt.

Trong lòng Trình Lê có chút vui mừng đặc biệt, bởi vì hôm qua nàng đã xác nhận tin tức ca ca còn sống.

Gần đến giờ ngọ, nàng đang xem thoại bản trước bàn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động không nhỏ. Ban đầu là một âm thanh cực lớn, theo sau là tiếng quản sự thái giám Trường Phúc của biệt viện Ngự Lan quở trách và mắng mỏ. Trình Lê bị phân tán sự chú ý. Không chỉ nàng, sáu cung nữ trong phòng cũng vậy.

Một người nói: "Giờ này, hẳn là dân trồng rau ở nhà vườn đến đưa đồ ăn, nô tỳ đi nhìn một cái."

Trình Lê bảo nàng đi, nhưng sau đó buông sách xuống, lại gọi người đó lại, bảo cung nữ lấy áo choàng cho nàng khoác thêm, rồi cũng cất bước đi.

Nghe như tiếng xe đổ, Trình Lê sợ Trường Phúc quá mức làm khó dân trồng rau kia, bởi vậy mới đi theo.

Nàng ra khỏi tiểu viện, chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy tình hình cách đó không xa, đúng như nàng đã đoán. Thật là dân trồng rau nhà vườn đến giao đồ, có lẽ vì hôm trước tuyết rơi, mặt đất vẫn còn hơi trơn trượt, xe bị lật, rau dưa củ quả vương vãi khắp đất.

Trường Phúc đang quở trách hai người kia, bảo họ đền tiền.

"Không biết đây là đồ ăn phải dâng cho Quý phi sao? Lê này, hoa quả này đều đổ nát ra như vậy, Quý phi còn ăn kiểu gì?"

Trong số đó, một lão bá lau nước mắt, cúi người liên tục xin lỗi; một người khác là một nam tử, cúi đầu, cũng không nói chuyện.

Nhưng Trình Lê chợt ngước lên nhìn thấy người đó, ngay khoảng khắc đó trong lòng nàng có chút dao động, ánh mắt cũng liền dừng lại trên người y.

Bởi vì thân hình, vóc dáng, thể trạng, thậm chí cả sườn mặt của y đều rất giống nàng, thật ra là giống ca ca nàng!

Cũng đúng lúc này, chỉ thấy nam nhân kia hơi xoay mắt, nhìn về phía nàng, đối diện với tầm mắt nàng.

Ngực Trình Lê lập tức "phanh" một tiếng, ngón tay thon dài lập tức siết chặt.

Bởi vì, người đó thế nhưng thật sự chính là ca ca nàng, Trình Trạch An!

Y đã dịch dung, kkhác hẳn với bộ dạng vốn có của mình, khiến người khác không dễ nhận ra. Nhưng Trình Lê cùng hy sớm tối ở chung hơn mười năm, khi còn nhỏ mỗi ngày như cái đuôi nhỏ đi theo ca ca phía sau, người ta đi đâu, nàng liền đi đó, đối với y đương nhiên quen thuộc đến cực điểm, làm sao có thể không nhận ra hắn?

Nàng nhận ra đôi mắt ca ca, liếc một cái là có thể nhìn ra.

Ngực Trình Lê kinh hoàng, nàng nhanh chóng tiến lên, ra vẻ trấn tĩnh, ung dung thong dong mở miệng:

"Chớ có làm khó lão nhân gia, hỏng thì hỏng thôi, dù sao cũng ăn không hết nhiều như vậy, nhặt lên đi, đưa vào thiện phòng là được."

Trường Phúc vừa nghe nương nương lên tiếng, đương nhiên không làm khó nữa, sớm đã cúi rạp lưng, liên tục cười nói vâng.

Lão bá kia thì càng như vậy, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời tạ ân đức của nương nương.

Trình Lê sai mấy cung nữ cũng giúp đỡ nhặt nhạnh. Tầm mắt nàng nhìn về phía Trình Trạch An, ra hiệu bằng mắt cho y, hướng về phía sau nhà.

Trình Trạch An hiểu ý.

Trình Lê liền quay trở về, vào phòng ngủ không lâu, liền sai người lấy cho nàng bàn vẽ, túi bút, đệm và các vật dụng khác, giả vờ muốn đi hậu sơn vẽ tranh.

Nàng chỉ dẫn theo hai cung nữ, lấy lý do nhiều người tâm phiền, ảnh hưởng đến nàng. Bốn người khác nói gì cũng không cho đi theo.

Sáu cung nữ này hơn một tháng nay đều là nàng đi đâu theo đó, sợ nàng bị ngã, sợ nàng bị thương, nên bảo vệ nàng rất kỹ. Nhưng cũng biết rõ tính cách của nương nương. Nàng đa phần thời gian tính cách đều rất dịu dàng, đối đãi với nô tỳ cực tốt, nhưng đôi khi cũng rất quật cường, nói không được là không được, dù sao nàng còn dám chống đối cả Bệ hạ. Nàng khăng khăng không cho nhiều người đi theo như vậy, những người khác cũng không dám không tuân theo.

Bốn người không được đi ngầm dặn dò hai người theo hầu phải chăm sóc tốt cho nương nương, rồi mới chịu thôi.

Trình Lê mặc y phục dày dặn, rất nhanh liền hướng về phía rừng mai sau núi mà đi.

Đến nơi, không lâu sau, hai người đi theo một người bị nàng sai đi múc nước; một người bị nàng sai quay về lấy thứ gì đó bị bỏ quên. Đợi đến khi cả hai lần lượt đều đi rồi, nàng xoay người liền chạy về phía sau tòa nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!