Chương 30: (Vô Đề)

"Rất tốt."

"Người đâu, gi·ết nàng."

Thân mình Trình Lê khẽ run, sắc mặt không nghi ngờ gì càng tái nhợt vài phần. Nàng nâng đôi mắt ngấn nước đối diện với con ngươi sắc lạnh đang rũ xuống nhìn mình của hắn.

Ánh mắt hắn vô tình lại xa cách, lạnh nhạt đến tột cùng, cứ như vậy nhìn nàng.

Trình Lê cũng không lùi bước, đấu mắt với hắn một lúc rồi mới quay mặt đi, nhắm mắt lại, không hé môi một tiếng, càng không chịu thua.

Hắn muốn gi·ết cứ gi·ết!

Trong phòng vắng lặng, không ai dám động đậy.

Tất cả mọi người đều không cho rằng Bệ hạ thật lòng muốn gi·ết Dực Vương phi, nếu không hắn còn tốn công sức lớn đến vậy mà bắt sống nàng về làm gì?

Lúc này, lại nghe nam nhân kia lần nữa mở miệng: "Đều điếc sao? Kéo ra ngoài!"

Giọng nói rõ ràng lạnh hơn và tàn nhẫn hơn lúc nãy vài phần, lúc này mới có thái giám run rẩy hành động. Người đó ở phía sau Trình Lê, là một trong hai người đã dẫn nàng vào.

Thái giám nâng bước tiến đến, nhưng tay vừa chạm vào ống tay áo nàng, ánh mắt Tiêu Hoài Huyền đột nhiên biến đổi mạnh mẽ, mang theo vài phần điên cuồng bùng lên. Hắn cúi người một phen kéo vạt áo thái giám kia, xách người lên. Ánh mắt lạnh thấu xương đến mức không thuộc về nhân gian.

Đôi con ngươi kia muốn phun lửa vậy, cũng tràn đầy tia sát ý muốn giết người, trở ngược tay ném thẳng thái giám đang run rẩy kia xuống đất.

Trong phòng, tất cả mọi người lập tức quỳ xuống.

Những người ở bên trong đều là những người đã hầu hạ bên cạnh hắn rất lâu, đặc biệt là Trương Minh Hiền.

Ai cũng có thể nhìn ra, hắn hôm nay khác thường lắm, càng thêm khó đoán, âm tình bất định , thánh ý khó liệu. Từ trước đến nay chưa ai từng thấy hắn như thế.

Tất cả cũng chỉ diễn ra trong giây lát.

Trình Lê chậm rãi mở mắt, nhưng đầu vẫn chưa quay lại, không nhìn hắn.

Tiêu Hoài Huyền rốt cục khôi phục trấn tĩnh, chỉnh lại xiêm y, sau đó khẽ động ngón tay về phía những người đang quỳ dưới đất, lần nữa nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Lăn, đều lăn hết đi."

Trong phòng, trừ Trình Lê ra, những người khác đều đứng dậy, lui ra ngoài.

Trên đại điện trống trải không tiếng người, chỉ có tiếng vang nhẹ nhàng thỉnh thoảng phát ra từ lư hương. Trong nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ.

Một người khoanh tay đứng đó, không biết nhìn đi đâu; một người khác quỳ trên mặt đất, ngoảnh đầu đi, cũng chẳng biết nhìn cái gì, tóm lại đều không nhìn nhau.

Lại là một khoảng tĩnh lặng như ch·ết.

Sau một lúc lâu, nam nhân đang đứng kia giơ tay lau khóe miệng, rồi sau đó chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nói chính xác hơn là đến bên cạnh nàng, hướng về phía nàng đang nghiêng người. Hắn khom người xuống, nắm lấy mặt nàng, khiến nàng phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hắn, gần như gằn từng chữ một:

"Ngươi cùng hắn tính cái gì phu thê? Hửm? Ngươi cùng hắn không phải là phu thê!"

"Hắn cũng đáng để ngươi vì hắn nói chuyện? Đáng giá để ngươi yêu sao?"

"Hắn là cố ý, đem ngươi hiến cho Trẫm."

Nói đến đây, hắn cười nhạo một tiếng, chợt nhướng mày tiếp tục: "… Bất quá là sau này cũng sẽ hối hận thôi, nghe hiểu không?"

Trình Lê vẫn như cũ không nói một lời.

Bàn tay hắn nhéo mặt nàng rõ ràng dùng sức hơn, ánh mắt lại biến đổi, giọng khàn khàn, tàn nhẫn lặp lại: "Trẫm hỏi ngươi, nghe hiểu không?"

Trình Lê không nói. Hắn gi·ết ca ca nàng, gi·ết Tiêu Tri Nghiên, gi·ết ba tỳ nữ của nàng. Mặc dù nàng biết bọn họ rất có thể còn sống, nhưng nếu như chẳng may mất mạng, thì chính ch·ết dưới tay hắn, Tiêu Hoài Huyền!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!