Chương 29: (Vô Đề)

Trình Lê lại đánh không tới hắn ta, nhưng vẫn cứ cố gắng né tránh.

Nửa khắc đồng hồ sau, Khương Thừa Linh liền mang nàng trở về.

Nàng bị đưa vào trong xe ngựa, dải lụa trên cổ tay vẫn chưa được cởi. Nàng đứng dậy trừng mắt giận dữ nhìn thiếu niên kia, còn chưa kịp nói ra điều gì, đã thấy hắn ta nghiêng người ngồi ở một góc xe ngựa, nửa nghiêng đầu, mày mắt vẫn mỉm cười, nói với nàng: "Chuyện ngươi lừa Bổn Đô đốc đi mua vật dụng nữ nhân, Bổn Đô đốc sẽ không bẩm báo đâu!"

Hắn ta vừa nói vừa rút chủy thủ ra, nhẹ nhàng khẽ động. Tốc độ cực nhanh, Trình Lê thậm chí không thấy lưỡi dao lướt qua, dải lụa trói cổ tay nàng đã đứt lìa. Chợt, thiếu niên kia hơi ápi lại gần, cười một tiếng, hạ giọng bổ sung: "Đừng chạy nữa, ngươi chạy không thoát đâu, dù Bổn Đô đốc cho ngươi ba ngày, ngươi cũng không thoát được…"

Trình Lê dùng sức siết chặt tay, tiếp đó, thấy hắn ta trong mắt ngậm cười, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rồi dời tầm mắt, đứng dậy rời đi.

Hoàng đô, Đại Minh Cung, Bích Tiêu Điện.

Tiên hạc lư hương t khói thuốc lượn lờ bốc lên, tràn ngập khắp đại điện, nhìn xuyên qua lớp khói, ngai vàng ngự trên tòa kia trở nên mờ ảo đến mê muội.

Tiêu Hoài Huyền tay cầm bút lông sói, đang viết gì đó trên giấy.

Lúc này bên ngoài vội vàng bước vào một người, khom người bẩm báo: "Bệ hạ, Khương Đô đốc đã trở về."

Nam nhân nhướng mắt. Ngón tay thon dài của hắn cũng chợt dừng lại sau tiếng nói ấy. Đôi con ngươi thâm hàn đạm mạc không thấy ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đáp lời rất nhanh: "Tuyên."

Thái giám lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Tiêu Hoài Huyền liền đặt bút lông sói lên giá, đứng dậy đi.

Trên kim án , phiến chặn giấy bằng bạch ngọc đè xuống tờ giấy Tuyên Thành chưa khô nét mực.

Hắn đã bước xuống bậc thang, đi về phía trước đón người.

Không bao lâu, bên ngoài bước vào một người, phong trần mệt mỏi, vòng qua bình phong, sải tiến tới, chính là Khương Thừa Linh.

Đến gần, thiếu niên một gối quỳ sát đất, hành lễ: "Thần, Khương Thừa Linh bái kiến Bệ hạ."

Đầu gối Khương Thừa Linh vừa chạm đất, còn chưa kịp quỳ xuống, liền bị Tiêu Hoài Huyền kéo dậy.

"Bình thân . Người đâu?"

Đôi con ngươi sâu thẳm của nam nhân dừng lại trên mặt thiếu niên.

Khương Thừa Linh đáp: "Lúc xuống xe ngựa nói ngực có chút bị đè nén, muốn ra ngoài hít thở không khí, đã lên kiệu nhỏ, sắp tới rồi."

Nam nhân kia phảng phất như chỉ đợi đến khi nghe được câu cuối cùng " sắp tới rồi", đôi mắt mới chậm rãi di chuyển, vừa khôi phục như thường, từ từ đứng thẳng người, chợt vỗ vào lưng Khương Thừa Linh.

"Rất tốt."

Khương Thừa Linh khẽ gật đầu, tiếp đó ngẩng đầu, nói sang chuyện khác.

"Trước đó trên đường về thần đã cho người đã tìm ở dưới vách núi vẫn không thấy th·i th·ể của Tiêu Tri Nghiên. Người có bảy phần khả năng, còn sống…"

Tiêu Hoài Huyền chậm rãi chắp tay sau lưng, môi mỏng chỉ khẽ hé, trong con ngươi thấm đượm hàn quang, giọng nói lạnh băng.

"Trình Trạch An giở trò, nhưng, cho dù hắn còn sống thì sao? Vô luận hắn sống hay ch·ết thì cứ chờ đợi thời cơ, đem Ninh Dương Vương toàn bộ lật đổ."

Khương Thừa Linh ứng tiếng. Còn muốn nói thêm điều gì, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám truyền báo.

"Bệ hạ, Dực Vương phi đã được đưa đến."

Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền trong khoảnh khắc có biến đổi, nhưng vô cùng khó phát hiện.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn, hướng về phía cửa bình phong, không lập tức đáp lời, chậm rãi xoay người lại, đứng thẳng lưng rồi mới lạnh băng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!