Trình Lê vẫn luôn chú ý bóng dáng Khương Thừa Linh bên ngoài, thấy hắn ta gọi cận vệ đến, thì thầm điều gì đó, rồi sau đó liền ngự mã đi trước một bước.
Mãi đến khi thấy hắn ta khuất bóng, Trình Lê mới nhẹ nhàng thở ra.
Mấy thứ như vật dụng nữ nhân kia không phải cửa hàng son phấn nào cũng có, ví dụ như một số tiệm nhỏ thì khả năng không lớn. Trình Lê cố ý không nói quá rõ ràng với hắn ta. Nếu hắn ta không gặp may sẽ phải đi hỏi thăm kha khá các cửa hàng trong vùng, như vậy thì cũng có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian.
Xe ngựa ngược lại liền vào Hàm Dương.
Trên đường phố người xe như nước, đông như trẩy hội, rộn ràng nhốn nháo.
Đúng buổi chiều, lại cận kề cuối năm, người qua lại rất đông.
Đại quan quý nhân, thương nhân buôn bán, văn nhân mặc khách, phu nhân và cô nương trang điểm xinh đẹp như hoa, có cả những tiểu hài tử nghịch ngợm. Dòng người chen chúc xô đẩy, rnáo nhiệt.
Những quán ăn vặt ven đường tản ra hương thơm mê người. Bánh bao nóng hổi, hồ ma bánh (bánh mè) giòn rụm, đồ chơi làm bằng đường ngọt lịm… Cái gì cũng có, một cảnh tượng vô cùng tường hòa.
Trình Lê chính là muốn một hoàn cảnh như vậy.
Xe ngựa vào thành sau, vì quá tắc nghẽn, không bao lâu liền khựng lại.
Trình Lê mở cửa sổ xe, vén màn xe lên, một đợt khí lạnh thổi vào trong xe, khiến nàng không khỏi kéo chặt xiêm y.
Đôi mắt nàng chậm rãi chuyển động, nhìn về phía những cửa hàng san sát ven đường.
Thỉnh thoảng, nàng nhìn thấy một tửu lầu, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền lập tức đóng cửa sổ, buông rèm, rồi lại mở một cửa sổ khác.
"Lý hộ vệ."
Lý hộ vệ kia chính là cận vệ của Khương Thừa Linh.
Khương Thừa Linh đi rồi, việc lớn việc nhỏ tự nhiên y là người có quyền quyết định.
Nam tử nhìn thấy Vương phi hạ cửa sổ xuống gọi mình liền nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang.
"Vương phi có gì phân phó?"
Trình Lê nói thẳng: "Chuyện này… chuyện này quá chậm, ta muốn qua Xuân Hạc Lâu bên kia một chuyến."
Giọng nàng không lớn, nhưng không khó để nghe ra có chút sốt ruột. Trong lúc nói chuyện, đôi con ngươi thủy linh tựa như ngậm nước, ánh mắt có chút né tránh, không được tự nhiên cho lắm.
Dực Vương phi sinh ra quá đỗi mỹ lệ, thật sự khiến người ta không dám nhìn lâu, rất dễ khiến đối phương sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngọc, đầu óc mê muội, nàng nói gì cũng phải nghe theo.
Nàng nói muốn đi Xuân Hạc Lâu, đại khái là…
Khương Đô đốc vừa mới phân phó y đi khách ***** gần nhất, đến nơi phải đặt một gian phòng thượng hạng, còn căn dặn tiểu nhị đun nhiều nước nóng mang tới.
Lý hộ vệ dù không rõ cụ thể, nhưng cũng đoán được, đây là chuẩn bị cho Dực Vương phi này.
Hiện giờ nàng lại nói xe đi quá chậm, muốn đi Xuân Hạc Lâu…
Lý hộ vệ chần chờ, nhưng cũng không đành lòng từ chối, càng thêm không dám thả lỏng.
Nàng tuy có tội trong người, nhưng lại là nữ nhân được Bệ hạ phái binh lính bắt về, ai dám chậm trễ?
Nhưng cũng chính vì như thế, vạn nhất có sơ suất, y có một trăm cái đầu cũng không đủ đền tội. Đang do dự, lại nghe nàng lần nữa mở miệng.
"Lý hộ vệ có thể để tỳ nữ kia đi cùng ta, còn làm phiền Lý hộ vệ…"
Lý hộ vệ lúc này cũng đã hoàn hồn, cảm thấy mình đại khái là suy nghĩ nhiều đi. Nghĩ đến đây, y ứng tiếng gật đầu, mở khóa cửa xe:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!