Chương 24: (Vô Đề)

Tế thiên đàn cao sừng sững, những bậc đá cẩm thạch trắng ánh lên vẻ thanh lãnh. Bốn phía có cổ bách che trời, cành lá rậm rạp tầng tầng lớp lớp, như những đám mây xanh sẫm khổng lồ bao phủ lấy thiên đàn. Gió lướt qua, bách đào từng trận lay động. Các đỉnh đồng xếp quanh đàn, thân đỉnh khắc hoa văn Thao Thiết uy nghi trong ánh sáng u ám, khói hương lượn lờ bốc lên, sương khói trắng uốn lượn quấn quanh trên cành khô của cây cổ bách…

Tiêu Hoài Huyền một thân huyền y huân thường, đầu đội lưu miện, bước lên bậc thang. Gấu áo long bào phết qua từng bậc, phía sau cấm vệ giáp trụ nghiêm chỉnh, đội nghi thức cờ xí rung động mãnh liệt, mặt cờ long phượng trình tường, đồ án ẩn hiện dưới ánh nắng đông dương.

Chúng thần tùy tùng phủ phục đầy đất, gió lạnh thét gào trên cao, lướt qua bên tai, phảng phất như tiếng trời xanh ngâm khẽ, khí thế túc mục ngưng trọng lan tỏa vô biên.

Một canh giờ sau, tế lễ hoàn tất, vừa vặn giờ Ngọ sáu khắc (khoảng 12 giờ 45 trưa).

Thân hình vĩ ngạn của nam nhân kia từ từ bước xuống từ những bậc đá cẩm thạch trắng.

Giày ủng vừa chạm đất, Trương Minh Hiền đã tiến đến gần, khom người sau lưng hắn, giọng nói dồn dập, mặt lộ vẻ khác thường.

Tiêu Hoài Huyền nghiêng mắt mị nhãn nhìn y một cái, nhận ra điều bất thường, liền dừng bước, lắng nghe lời y nói.

Trương Minh Hiền thẳng người dậy, nhón chân, gần như ghé sát vào tai Hoàng đế, cuối cùng cũng nói ra lời muốn thưa.

"Bệ hạ, trong cung có đại biến! Vũ Lâm Vệ tới báo, Dực Vương và Dực Vương phi… chạy rồi!"

Tiêu Hoài Huyền nghe hai chữ "Đại biến" mà mặt không đổi sắc, mãi đến khi nghe câu sau…

Hắn đột ngột quay đầu lại, ánh mắt lạnh thấu xương, đối diện với đôi con ngươi đang co lại của thái giám, giọng nói lạnh như băng, gần như gằn từng chữ một:

"Ngươi nói cái gì?"

Trương Minh Hiền toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hạ giọng, lặp lại lời nói: "Vũ Lâm Vệ trong cung tới báo, Dực Vương và Dực Vương phi chạy rồi!"

Đồng tửTiêu Hoài Huyền bỗng chốc biến đổi.

Ngự Lộ Thượng.

Bên trong buồng xa liễn kín như bưng, rèm châu nhẹ buông, khắp *****, tinh xảo xa hoa.

Vũ Lâm Vệ tiến đến báo tin đã sớm được đưa vào trong đó.

Lúc này, nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, gã gần như vừa quay người đã thấy Hoàng đế đẩy màn che bước vào.

"Sao lại chạy?"

Tiêu Hoài Huyền bước vào, một tay nhấc bổng tên lính đang quỳ trước mặt lên. Ánh mắt hắn sáng quắc, phảng phất như có lửa đỏ, nhìn chằm chằm gã, giọng nói không lớn, đôi môi mỏng chỉ hơi hé mở, nhưng rõ ràng hàm chứa sự tàn nhẫn.

Tiểu binh sớm đã run lẩy bẩy, lập tức đáp lời: "Hiện tại đến thời điểm này tiểu nhân còn chưa rõ."

Tiêu Hoài Huyền lạnh giọng ta lệnh cưỡng chế: "Nói từ đầu."

"Vâng, vâng ạ."

Tiểu binh không dám trì hoãn, lập tức kể từ đầu, nhưng lại thật sự không có gì để kể nhiều.

"…Buổi trưa, khoảnh khắc Vũ Lâm Quân giao ca, đột nhiên có loạn binh hò hét, đánh vào hoàng thành. Rồi sau đó, rồi sau đó Dực Vương và Dực Vương phi, cùng với thái giám và cung nữ trong Đông Cung liền đều biến mất."

Tiêu Hoài Huyền nghe xong cười lạnh, khẽ ngẩng đầu, phảng phất hắn đang nghe một chuyện cười kinh thiên động địa: "Chỉ như vậy, đã không thấy tăm hơi?"

Tiểu binh run rẩy gật đầu: "Dạ, liền, liền đều không thấy…".

Trương Minh Hiền chau mày, trong lòng như cỏ mọc, sốt ruột không kìm được, tiếp lời nói: "…Nhiều người như vậy, sao có thể, sao có thể đột nhiên đều biến mất?"

Tiểu binh không ngừng lắc đầu. Gã không biết, không chỉ hắn không biết, mấy vị tướng lãnh đương trị cũng đều không biết.

"Đều đã lục soát kỹ càng, thật sự là không thấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!