Chương 23: (Vô Đề)

Ngực Trình Lê đập thình thịch, bởi vì chuyện vừa xảy ra và cả những ngày sắp tới ở Thanh Phong Các.

Nàng không biết, Tiêu Hoài Huyền có phải chăng dù đã đồng ý với nàng, liệu hắn có thực hiện lời hứa hay không.

Màn đêm buông xuống, Trình Lê mãi khuya mới ngủ được, trong lòng toàn là chuyện trốn chạy. Để tay lên ngực tự hỏi, nàng cảm thấy mình có rất nhiều lý do để muốn đến Thanh Phong Các.

Nơi đó, so với Triều Dương Cung, nàng có nhiều khả năng nhận được tin tức từ Vĩnh Dương công chúa hơn. Đến nay đã bốn ngày chưa quay về, Vĩnh Dương công chúa nhất định đã biết tình trạng của nàng.

Sáng sớm ngày thứ hai, khoảng cách Đông chí chỉ còn lại ba ngày.

Trình Lê tỉnh dậy việc *****ên chú ý chính là ngoài cửa sổ. Nhìn thấy kiệu nhỏ, trái tim treo lơ lửng của nàng cũng đáp xuống an toàn. Tiểu cô nương ra vẻ thong dong, tắm rửa, mặc y phục, dùng bữa, đi đến trước gương đồng cài chiếc lam điệp châu thoakia lên, cố ý không đi vội, mãi gần giữa trưa mới chịu khởi hành.

Đến Thanh Phong Các.

Từ lời nói và cử chỉ của các cung nữ nơi đây, có vẻ như các nàng đã sớm biết nàng sẽ đến.

Tiểu Nga nói: "Vương phi khi nào muốn đi ngắm hoa mai, cứ gọi nô tỳ, nô tỳ sẽ tháp tùng Vương phi."

Trình Lê ưng thuận: "Vậy bây giờ đi ngắm một chút đi."

Tiểu Nga cười đáp: "Vâng ạ."

Dứt lời, nàng gọi vài cung nữ cùng đi, phân phó một người đem bát canh nóng giữ nhiệt đã bưng tới trả về tiểu thiện phòng, tối hẵng mang ra lại.

Trình Lê theo mấy người đi đến hậu viện trong các, nơi đó có một khoảng rừng mai nhỏ. Nàng đội mũ, chậm rãi xuyên qua trong đó, bên tai là lời cung nữ thuật lại.

Nàng ấy kể cho nàng nghe chuyện vui về việc các cung nữ trong các cắt tỉa cành mai mấy ngày trước. Trình Lê giả vờ như đang nghe rất nghiêm túc, kỳ thật suy nghĩ đã sớm phiêu dạt, cẩn thận nhìn xung quanh, chú ý mọi cảnh vật, thậm chí là từng viên gạch từng viên ngói.

Được tầm hơn hai khắc, Trình Lê liền quay về. Vào đến trong phòng cũng như ở bên ngoài, khác với lần cư trú trước, nàng lại tỉ mỉ đánh giá từng góc nhỏ, bao gồm cả cung nữ hầu hạ.

Tiêu Hoài Huyền chỉ an bài mười cung nữ ở đây, trong Thanh Phong Các cũng không có thái giám.

Trình Lê đã xem qua tất cả những gì cần xem, rồi đi đến trước gương đồng, tháo xuống trâm cài tóc cùng bộ diêuvà sắp xếp chúng gọn gàng, đặc biệt là chiếc lam điệp châu thoa có cất giấu thuốc.

Đến nay chỉ còn ba ngày, nếu như không có biện pháp nào khác, đợi đến sáng ngày Đông chí, nàng chỉ có thể đi bước mạo hiểm nhất đó.

Ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra, việc lớn nhất chính là đến buổi tối, nam nhân kia đã đến.

Trình Lê làm từng bước, không nói nhiều lời, cẩn thận mà hầu hạ, vốn hắn nói thế nào nàng liền làm thế đó. Trước mắt còn ba ngày, Trình Lê càng đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng. Một thân Tiêu Hoài Huyền rất dã, bao gồm cả chuyện giường chiếu, chơi đến cuồng hoan. Trình Lê từ nhỏ đã ngoan ngoãn, vốn cũng một lòng muốn tìm một phu quân ôn nhuận như ngọc, cùng nàng cử án tề mi.

Trong lòng nàng, chuyện phòng the đều là cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ lễ phép, vạn không ngờ tới…

Tiểu cô nương hai đùi run rẩy, chân ngọc quỳ trên bàn, tóc đen sớm đã rối loạn rơi xuống tận đầu gối, gương mặt nóng bừng, chờ hắn bế nàng xuống.

Nam nhân kia khoác quần áo, giơ tay tùy ý ôm lấy nàng. Trình Lê cẩn thận vòng lấy cổ hắn, ngược lại bị hắn đưa tới sập. May mắn là hắn dường như có việc ở triều đình, mà không biết là chuyện gì, hắn chỉ ở chỗ nàng một canh giờ liền rời đi. Trình Lê phải đợi hồi lâu mới hoàn hồn, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đêm đó lần nữa bình an trôi qua.

Ngày thứ hai, khoảng cách Đông chíchỉ còn lại hai ngày.

Trình Lê nghỉ ngơi đến mặt trời lên cao, đợi đến sau bữa ăn, nàng đề nghị muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Thanh Phong Các không lớn, lời nói dối chuẩn bị trong lòng khiến nàng nghẹn đến muốn tắc thở, cơ thể càng không thoải mái. Nàng mượn luôn cớ này để cung nữ bên cạnh đưa mình đi lại khắp viện. Hơn nửa canh giờ, nàng đã đi vòng quanh tiểu các vài vòng, thỉnh thoảng cùng cung nữ nói chuyện phiếm, ghi nhớ tất cả những điều cần ghi nhớ.

Đợi đến buổi chiều, hai thái giám mang hoa sơn trà đột nhiên tiến đến.

Lúc đó Trình Lê đang ở trong phòng, nghe được bên ngoài có động tĩnh, trong lòng có chút dao động, bản năng nghĩ tới Vĩnh Dương công chúa.

Nàng ra vẻ trấn tĩnh mà đứng dậy, đến cạnh cửa cũng nghe rõ lời nói bên ngoài.

Người thứ nhất hổ thẹn mà cười nói: "Nguyên lai là Thanh Phong Các, ta còn tưởng là Nguyệt Luân Các, xin lỗi, quấy rầy quấy rầy, Công chúa sai ta đưa hai bồn sơn trà cho Đổng thị thiếp mới nhập cung ở Nguyệt Luân Các, nhìn cái đầu ta này, đường còn nhớ nhầm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!