Tiêu Hoài Huyền chậm rãi nhướng mày, lạnh lẽo như hàn băng: "Sao lại không có thai chứ? Là do số lần quá ít sao! Kể từ hôm nay, Trẫm mỗi ngày đều sủng hạnh ngươi, cũng không để ngươi quay về nữa, được không?"
Trình Lê nghe xong, sắc mặt không nghi ngờ gì mà đột biến, ngực đập còn kịch liệt hơn cả vừa nãy.
Nửa đoạn đầu giọng nói nam nhân kia rất trầm, nửa đoạn sau lại rõ ràng mang theo vài phần nhẹ nhàng bâng quơcùng giả ý ôn hòa.
Hắn vẫn luôn như vậy, Trình Lê cảm thấy hắn không phải đang đùa giỡn với nàng.
Sợ cái gì thì cái đó đến, điều nàng sợ nhất chính là hắn trong thời gian ngắn ngủi không cho nàng trở lại Đông Cung.
Trước mắt khoảng cách Đông chícòn bảy ngày, Vĩnh Dương công chúa thế tất sẽ còn truyền tin tức đến nữa.
Nàng ở chỗ Tiêu Hoài Huyền, như vậy coi như cũng không thể nào nhận được tin tức gì từ nàng ấy.
Đợi đến ngày đó, chính nàng sợ mình sẽ trở thành biến số lớn nhất cho cuộc trốn chạy.
Nam nhân kia nói xong liền hướng về phía nàng lạnh giọng ra lệnh cưỡng chế.
"Cởi áo cho Trẫm."
Trong lòng dù đã như nước sôi bùng lên không ngừng, nhưng trên mặt không dám có chút xao động. Trình Lê sợ lộ chân tướng làm hắn phát hiện, thế nên rất nghe lời, bàn tay trắng nõn mềm mại run rẩy nâng lên, dừng trên áo hắn, chậm rãi cởi bỏ cho hắn.
Quần áo nam nhân hơi lỏng, lộ ra phần ngực.
Hắn vốn cũng mặc áo ngủ, quần áo rất dễ dàng cởi ra.
Trình Lê trong hơi thở ngửi thấy trên người hắn mùi hương như ẩn như hiện, là hương mà không phải hương, nhàn nhạt, rất dễ ngửi, hòa lẫn với chút mùi rượu thoang thoảng.
Hai người đối diện ánh mắt.
Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền vẫn nhìn chằm chằm nàng vẫn như cũ, con ngươi nửa mị, tràn đầy nghiền ngẫm cùng hài hước, lại phảng phất nàng là con mồi của hắn, muốn ăn thịt nàng vậy. Hôm nay dường như không hoàn toàn giống như ngày xưa, trong con ngươi đen tối kia, còn kèm theo vài phần cảm xúc khiến người ta không thể nhìn thấu.
Trình Lê không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng vừa muốn quay đầu đi thì chợt cảm thấy một luồng lực kéo lại, gương mặt nóng bừng căng ra, ngay lập tức bị hắn véo chặt, sau đó hắn đi vòng ra trước mặt nàng, theo vạt áo xách bổng nàng lên.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn mềm mại, khẽ ngân một tiếng, thân mình trong khoảnh khắc lơ lửng giữa không trung, tóc đen buông xuống, hai chân bị hắn đè chặt, đôi cánh tay khó khăn chống đỡ, hơi thở dồn dập mà nhìn hắn.
Tay Tiêu Hoài Huyền nhẹ nhàng ***** lên mặt nàng, trên đôi môi kiều diễm của nàng chậm rãi dịch chuyển, chợt ngón tay thon dài liền cạy mở hàm răng nàng, thâm nhập vào trong miệng mà ra sức quấn quanh lưỡi mềm, ép nàng ngậm lấy.
Tiểu cô nương không bao lâu liền nước mắt lưng tròng, theo cử động của ngón tay hắn, sắc mặt nàng đỏ bừng, nước bọt chậm rãi chảy ra, phát ra từng trận âm thanh cực nhẹ cực nhỏ, hơi thở càng thêm kịch liệt.
Nàng muốn dời đi ánh mắt, đầu lại bị hắn khống chế chặt chẽ, nửa điểm cũng không thể động đậy.
Nam nhân kia cứ thế bắt nàng nhìn hắn.
Con ngươi hắn nửa mị, rất lâu sau mới buông ra.
Trình Lê mặt đỏ bừng, cằm và môi ướt đẫm, rồi sau đó còn chưa kịp *****, cũng chưa kịp lau, liền chợt cảm thấy trên người lạnh toát, lại là bị nam nhân kia ***** y phục. Ngược lại hắn liền đem nàng lật quỳ trên sập, tiếp đó là một trận lôi đình mưa móc, mưa rền gió dữ. Động tĩnh trong phòng từ hoàng hôn kéo dài đến tận đêm khuya, bàn ghế hỗn loạn nghiêng lệch, trên mặt đất rơi vãi một vũng nước to.
Cung nữ đã đưa nước năm lần. Lo lắng bủa vây tứ phía.
Hôm sau, khi Trình Lê tỉnh lại đã đến buổi chiều.
Nàng hoàn toàn không nghĩ chính mình lại ngủ lâu như vậy, thậm chí cũng không biết đêm qua Tiêu Hoài Huyền ngủ ở đâu? Có phải nằm bên cạnh mình không?
Đương nhiên, nàng càng không dám hỏi. Nam nhân kia khả năng lớn là không ngủ cùng sập với nàng.
Tắm gội xong, lúc dùng bữa, Trình Lê mới thăm dò cung nữ bên cạnh, nàng có thể rời đi được không?
Câu trả lời giống hệt lời nói tối qua của nam nhân kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!