Trình Lê tuyệt đối không muốn hoài thai đứa con của Tiêu Hoài Huyền.
Dù đã trễ rồi, Trình Lê cũng nhất quyết không thể giữ lại hài tử của hắn.
Nếu bên kia công chúa Vĩnh Dương hành động nhanh, có lẽ nàng chỉ cần cắn răng chịu đựng quãng thời gian này. Một khi thoát khỏi Đại Minh Cung, cho dù là khả năng mong manh nhất, chỉ cần đến muộn một bước thôi, nàng cũng vẫn còn cơ hội xóa sạch đứa con của hắn.
Trong lòng có một kỳ vọng mới, Trình Lê tự nhiên suy tính mọi việc kỹ càng.
Nàng uống xong thuốc trong sự thấp thỏm, phân phó cung nữ chôn bã thuốc; ngay cả nồi sắc thuốc, nàng cũng sai người rửa đi rửa lại mấy lần, đảm bảo vạn vô nhất thất.*
* vô cùng chắc chắn, không thể sai sót một chút nào, chắc ăn tuyệt đối, trăm phần trăm thành công.
Ngày hôm đó bình lặng trôi qua, sáng hôm sau, Tiêu Tri Nghiên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trình Lê nhận được tin tức, lập tức chạy đến Vĩnh An cung.
Tiêu Tri Nghiên vốn đang uống thuốc, nhìn thấy Trình Lê, lòng chàng như đao cắt, rõ ràng rất đỗi kích động.
"A Lê!"
Chàng vừa gọi nàng vừa muốn nhào xuống giường.
Trình Lê bước nhanh qua: "Điện hạ chớ nên xuống giường."
Tiểu cô nương nắm lấy tay chàng, ngồi ở mép giường.
Tiêu Tri Nghiên cứ thế siết chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng, không ngừng nhìn nàng.
"A Lê…"
Nỗi lòng chàng lúc này căn bản không thể dùng ngôn ngữ nào kể xiết.
"Cô hận không thể một đầu đ·âm ch·ết! Hắn đối với cô thế nào cũng được, nhưng là A Lê…! Tiêu Hoài Huyền, cái tên cầm thú này!"
Tiêu Tri Nghiên rõ ràng lại kích động rồi. Trình Lê vô cùng sợ hãi chàng lần nữa độc phát, thân thể chàng tuyệt đối không chịu nổi sự giày vò nữa, nàng trấn an nói:
"Điện hạ không cần tức giận nữa, dù là vì A Lê…"
Tiêu Tri Nghiên nghe nàng nói vậy, nhìn thấy vẻ yếu ớt của nàng, lòng chàng như đang bị lăng trì.
"Cô, xin lỗi A Lê, không thể bảo vệ tốt A Lê…"
"Cũng không phải điều Điện hạ mong muốn…"
Trình Lê khẽ rũ đầu, đôi mắt đẹp hiện lên giọt lệ, nàng nức nở một chút, lấy khăn lau khô.
Tiêu Tri Nghiên càng thêm tim như bị đao cắt: "A Lê…"
Trong lòng Trình Lê quả thật rất đau khổ, rốt cuộc nàng xuất thân cao quý, mọi chuyện vốn suôn sẻ, đều là cực kỳ tốt đẹp.
Thế nhưng, hoàng quyền thay đổi, mà ai có thể đoán trước, ai có thể ngăn cản, ai muốn nhìn thấy?
Khóc một chút rồi cũng thôi, rất nhanh, Trình Lê liền không còn thút thít nữa. Trong lòng nàng nhớ đến chuyện của Vĩnh Dương công chúa, đôi mắt ngấn lệ chợt sáng lên, liền kiều nhu mà nói việc này với phu quân.
Tiêu Tri Nghiên biết được, đợi nghe nàng nói xong, gật đầu: "Hẳn là ông ngoại."
Trình Lê vâng lời: "Cho nên, Điện hạ phải sóc lại tinh thần, chúng ta có thể sắp phải chạy trốn."
"A Lê…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!