Trong lòng Trình Lê cuộn trào từng đợt sóng dữ, không chỉ vì những lời hắn vừa nói khi nãy. Thái Hoàng Thái Hậu mới vừa rời đi, vậy mà hắn lại dám trắng trợn như thế, chẳng lẽ không sợ bị người khác nghe thấy sao?
Nghĩ lại thì, đương nhiên hắn không sợ. Cả thiên hạ này đều là của hắn, hắn còn có điều gì cần phải e ngại nữa chứ?
Chỉ nói riêng chuyện ở Đông Cung hiện tại, sợ rằng ai ai trong cung cũng đều hiểu rõ ràng rành mạch, chẳng qua chẳng có người nào dám vạch trần lớp giấy mỏng đó, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng vậy.
Hơn một canh giờ sau, khi màn đêm còn chưa buông xuống, kiệu nhỏ đã dừng lại ngoài Trọng Hoa Cung.
Trình Lê trong lòng trăm mối không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng, nhấc chân bước lên bậc thềm.
Lần này kiệu dừng không phải ở Vũ Hoa Các, mà là thẳng đến tẩm cung của hắn.
Trình Lê được dẫn vào thẳng tịnh thất.
Vừa vào, liền thấy hắn đang tắm mình trong bồn gỗ, một cánh tay tùy ý đặt trên thành bồn, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay lười nhác chạm vào mép nước, thi thoảng nhẹ gõ tạo nên từng đợt sóng lăn tăn. Nghe tiếng bước chân nàng, hắn không ngoảnh lại, chỉ nhàn nhạt hạ giọng ra lệnh:
"Lại đây."
Khuôn mặt Trình Lê như bị thiêu đốt, hơi nước trong phòng bốc lên mờ mịt, vốn đã nóng nực, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mồ hôi đã đẫm cả lưng áo.
Bước chân nàng nặng nề, nhưng vẫn cố gắng nhấc từng bước một, đi về phía hắn, dừng lại bên cạnh bồn nước, đúng hơn là phía sau hắn.
Tiêu Hoài Huyền giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Tự cởi. Cởi xong thì vào."
Bàn tay Trình Lê khẽ run rẩy, nước mắt dâng đầy hốc mắt, cả người tê dại.
Nàng chậm rãi nâng tay, từng món, từng món một mà cởi xuống xiêm y. Vẫn còn giữ lại lớp yếm mỏng bên trong, ở cổ chân đeo hai chiếc chuông nhỏ màu bạc, mỗi bước đi là một tiếng leng keng nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Nàng mất gần mười lăm phút mới xong.
Mà nam nhân kia, đôi mắt sớm đã khép hờ, hôm nay hiếm khi nhẫn nại như thế.
Chỉ đến khi tiếng chuông nhỏ vang lên bên mép nước, hắn mới khẽ hé mắt nhìn.
Tiểu cô nương đã xuống nước. Vừa vào, nàng liền co cả người lại trong làn nước, chỉ để lộ mỗi cái đầu nhỏ, dè dặt, căng thẳng nhìn về phía hắn.
Tiêu Hoài Huyền không nói gì, chỉ lười biếng giơ tay ngoắc ngón.
Trình Lê mặt mày đỏ bừng, ngực phập phồng, vẫn cắn răng, rón rén tiến lại gần.
Trong suốt quá trình ấy, hắn chỉ tựa vào thành bồn, híp mắt dõi theo.
Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng một cánh tay, Tiêu Hoài Huyền đột ngột vươn tay kéo mạnh lớp yếm mỏng trên người nàng, kéo nàng ngã vào lòng hắn. Trình Lê khẽ kêu một tiếng, trong chớp mắt đã rơi vào vòng tay hắn, tấm yếm màu hồng nhạt bị giật rơi xuống, lặng lẽ trôi nổi trong làn nước.
Tấm thân ngọc ngà như tuyết của nàng run rẩy áp sát vào lồng ng. ực hắn, hơi thở dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng, bị buộc ngẩng lên.
Tiêu Hoài Huyền ôm lấy đầu nàng, ngón cái nhẹ nhàng ***** tóc mai, giọng trầm khàn vang lên, ngữ điệu kéo dài:
"Hôm nay, biểu hiện không tệ."
Trình Lê lập tức hiểu ý hắn đang nói tới chuyện khi nãy gặp Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn nói tiếp: "Diễn cũng ra trò đấy."
Trình Lê lập tức sốt ruột, sợ hắn hiểu lầm mình chỉ đang giả vờ, liền vội vã cãi:
"Không… không phải... Ta là thật sự... thật sự rất muốn khóc…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!