Chương 14: (Vô Đề)

Trình Lê trong lòng rối như tơ vò, chỉ biết ậm ừ đáp lời. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Huệ Hương và một nha hoàn khác đang đi tìm nàng. Trình Lê giật mình, vội vã rảo bước ra ngoài.

Hai nha hoàn dò hỏi liên tiếp, Trình Lê nhất thời nghẹn lời. Từ nhỏ nàng chưa từng nói dối ai, ánh mắt né tránh rõ ràng. Thế nhưng mặc cho hai người kia cật vấn thế nào, nàng cũng không hé môi nửa lời về thiếu niên nọ, chỉ hấp tấp kéo hai người trở về.

Trong trang viên vốn có loại thuốc cầm máu mà thiếu niên kia cần, Trình Lê sốt ruột cứu người, quay về lấy một ít, lại lén mang theo vài mảnh vải sạch, thêm chút đồ ăn thức uống, một lần nữa lặng lẽ tiến vào rừng sâu.

Thiếu niên kia vừa thấy nàng tới, rõ ràng vô cùng vui mừng:

"Ngươi thật sự đã trở lại."

Trình Lê khẽ gật đầu, bước tới gần, đưa hết đồ hắn cần cho hắn.

"Đã đáp ứng ngươi rồi, đương nhiên sẽ đến."

Thiếu niên cười, nụ cười ấm áp như gió xuân: "Ngươi quả thật là một cô nương thiện lương."

Tiểu A Lê mặt đỏ ửng, không nói thêm gì nữa.

Thiếu niên lập tức bôi thuốc, rửa sạch vết thương lần nữa, rồi cẩn thận băng bó.

Trình Lê nghiêng người sang chỗ khác, nhưng lại nghe tiếng hắn từ phía sau dịu dàng vang lên: "Ngươi không kể cho ai biết chứ?"

Trình Lê gật đầu: "Không."

Hắn lại hỏi tiếp: "Bên ngoài có quan binh lùng sục không?"

Trình Lê đáp: "Chốn này hoang vắng hẻo lánh, tới lui nhiều lắm cũng chỉ là mấy phu phụ nhà nông, chưa từng thấy quan binh nào."

Hắn nghe xong, như trút được gánh nặng.

Trình Lê trong lòng vẫn nghi hoặc về chiếc mặt nạ hắn luôn mang theo, rốt cuộc nhịn không được liền hỏi:

"Sao ngươi không tháo nó xuống?"

Thiếu niên nghe xong, hồi lâu sau mới khẽ đáp: "Má ta bị thương, chưa lành, trông rất xấu xí, sợ dọa đến muội muội..."

Hắn… gọi nàng là "muội muội"...

Trình Lê không rõ vì sao, lúc mới gặp nàng thoáng trông thấy nửa bên mặt hắn, hình như có thương tích, nhưng lại dường như không có. Nàng không nhớ rõ.

Dẫu vậy, đã có thương tích, đeo mặt nạ, nàng cũng hiểu. Dù sao, hắn vốn dĩ… đẹp đến vậy…

Kể từ đó, suốt nửa tháng trời, ngày nào Trình Lê cũng vào núi đưa thuốc, đưa cơm cho hắn. Mỗi ngày, hắn đều lặp lại hai câu hỏi kia.

Hắn nói chuyện ít, nhưng lời lẽ luôn hòa nhã lễ độ. Cũng từ lần đầu ấy, hắn vẫn luôn gọi nàng là "muội muội".

Hắn kể rằng nhà hắn ở kinh thành, vốn theo thúc phụ đến Tô Châu buôn bán, không ngờ lại xảy ra chuyện bất trắc. Thúc phụ sống chết chưa rõ, còn hắn thì không biết chân có thể lành lại hay không.

Trình Lê thấy hắn đáng thương, luôn dịu dàng an ủi. Nàng cũng kể rằng nhà nàng cũng ở kinh thành.

Hắn nghe xong, im lặng hồi lâu rồi mới cười, hẹn nàng một ngày nào đó sẽ gặp lại ở kinh thành.

Về sau, có một lần nàng phát hiện hắn lén vẽ chân dung nàng trên đất.

Trình Lê mới chỉ mười ba, mơ hồ chưa hiểu hết về tình cảm nam nữ, nhưng không có nghĩa là ngốc. Nàng nhìn thấy bức vẽ, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, người cứ đứng chết trân tại chỗ.

Hắn thì chẳng hề giấu giếm.

"Ta gặp tai ương lớn, nếu không có muội muội, chỉ e đã chết mất rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!