Trình Lê nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, ấm ức mà trừng mắt với hắn, rồi bỗng bật khóc lớn, khóc không chút kiêng dè.
"Ngươi thật quá đáng… Ta thực sự ghét ngươi… Chỉ cần nghĩ đến ngươi là ta thấy chán ghét rồi…"
"Ta không thể tha thứ cho ngươi. Rõ ràng đã nhận ra ta, vậy mà còn đối xử với ta như thế…"
"Ta không thể tha thứ cho ngươi, rõ ràng đã từng khắc cốt ghi tâm, từng coi ta là trân bảo… mà giờ một chút tình cảm cũng chẳng còn…"
"Không thể tha thứ ngươi, đem chuyện giường chiếu giữa hai ta trở thành công cụ để trả thù người khác…"
"Không thể tha thứ ngươi, bức ta phải sinh con…"
"Không thể tha thứ ngươi, tước đoạt tự do của ta…"
"Và ta càng không thể tha thứ ngươi, vì ta chắn mũi tên, lấy thân mình để đổi lấy mạng ta…"
"Ta không cần ngươi giả làm người tốt! Rõ ràng ngươi không phải loại người đó, rõ ràng ngươi hèn hạ đến tận xương tủy… Vậy thì cứ thẳng thắn mà làm kẻ xấu, tuyệt tình đến cùng là được rồi, sao còn phải diễn vai người si tình làm gì?!"
"Ngươi nghĩ ngươi như vậy là dễ thương sao?! Ngươi có biết ta ghét ngươi đến mức nào không? Chưa từng có ai khiến ta hận đến như vậy, Tiêu Hoài Huyền!!"
Nàng khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào mà kích động, dường như đã quên mất hắn vừa mới bị thương, giơ tay lên đánh hắn túi bụi.
Tiêu Hoài Huyền vội vàng ôm chặt lấy nàng, nhắm mắt lại, trái tim như bị ai lấy kim châm đâm từng nhát, đau đến quặn thắt.
Vết thương trên người không là gì so với nỗi đau trong tim.
Nàng dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn khóc không ngừng.
Còn hắn, trong lòng như có hàng ngàn, hàng vạn con sâu đang cắn xé, giằng xé tâm can.
Hắn thật sự không phải là người.
Những chuyện hắn từng làm, không cách nào rửa sạch.
Ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Nàng giống như suối nguồn trong vắt, cũng giống như ánh mặt trời của hắn, soi rọi nơi tối tăm u ám nhất trong lòng hắn, làm tan băng giá trong tim hắn. Nàng khiến hắn cảm nhận được thế nào là ấm áp, là tình cảm, là được yêu. Nàng kéo hắn ra khỏi vòng xoáy âm mưu và lừa dối, cho hắn biết thế gian này vẫn còn ánh sáng, còn có dịu dàng, còn có yêu thương.
Nhưng hắn lại không biết trân trọng.
Đợi đến khi muốn trân trọng, thì đã từng bước một phạm sai lầm.
Hắn thật sự không đáng được tha thứ. Đê tiện đến tận cùng, không xứng với tình cảm nàng từng dành cho hắn.
Thế nhưng, hắn không phải là không có tình cảm.
Hắn không hiểu rõ cảm xúc của chính mình.
Từng nghĩ bản thân đã quên nàng. Nhưng mỗi khi nhớ đến, những ký ức từng khiến hắn cảm thấy nực cười, hoang đường, giờ đây lại hiện lên rõ mồn một.
Hắn thậm chí nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất — từng nụ cười, từng ánh mắt, từng bộ y phục nàng từng mặc, từng kiểu trâm cài nàng từng dùng, hắn đều nhớ rất rõ.
Hắn không phải không có cảm xúc. Cũng không phải thật sự đã quên.
Chỉ là hắn không biết.
Hắn không biết, liệu có phải vì ngay từ đầu hắn đã nhận ra nàng nên mới sinh lòng chiếm hữu, lòng đố kỵ, lòng bất an.
Hắn không biết, liệu ngay từ đầu hắn đã yêu nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!