Chương 100: (Vô Đề)

Tiêu Hoài Huyền không cho Trương Minh Hiền đi theo, chỉ một mình bước đến trước cửa phòng Trình Lê.

Đến nơi, hắn giơ tay định gõ cửa, nhưng rồi lại thả xuống. Lặng lẽ phủi lớp bụi vô hình trên tay áo, chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa. Giọng hắn mềm nhẹ, trầm thấp gọi:

"Lê Lê…"

Bên trong không có động tĩnh.

Tiêu Hoài Huyền lại nói thêm một câu: "Là trẫm…"

Lẽ nào Trình Lê không biết là hắn?

Nàng biết, chính vì biết là hắn nên mới không trả lời.

Lúc này, mỹ nhân vẫn ngồi trước bàn, tay cầm bút vẽ, đầu ngón tay khẽ siết chặt.

Nàng tự hỏi, bản thân không biết nên nói gì với hắn. Cũng chẳng thật sự muốn gặp hắn lúc này.

Nhưng khi nghe đối phương lại dịu dàng gọi một tiếng "Lê Lê…"

Trình Lê cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi chẳng phải đã hứa… sẽ không dây dưa nữa sao?"

Bên ngoài, bàn tay Tiêu Hoài Huyền khựng lại giữa không trung. Hắn định gõ cửa thêm lần nữa, nhưng rồi lại rút tay về. Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nàng, biểu cảm trên mặt hắn vẫn bình lặng, nhưng trong lòng—tựa như có đóa hoa lặng lẽ nở rộ giữa cơn mưa lạnh.

Hắn lập tức lên tiếng: "Trẫm không dây dưa. Trẫm chỉ là nhớ Lê Lê, muốn nói vài lời, nói xong liền đi."

"Ngươi muốn nói gì?"

Tiêu Hoài Huyền chậm rãi đáp:

"Trên đường trở về, mỗi ngày trẫm đều nghĩ đến… Lê Lê không muốn gặp trẫm, không thể tha thứ trẫm. Có tình mà không thể gần, trẫm hiểu được. Trẫm tội nghiệt sâu nặng, qua trăm lần sinh tử cũng không đáng được tha thứ. Lê Lê tức giận, không muốn để ý tới trẫm, đó là trẫm gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu."

"Hôm nay trẫm đến đây, có mấy điều muốn nói rõ với Lê Lê."

"Thứ nhất, trẫm xưa nay luôn kính trọng phụ thân nàng. Chưa từng có ý làm khó Trình gia chỉ vì ông là nhạc phụ của Tiêu Tri Nghiên. Trẫm biết ông trung thành, tận tụy, không vì tư lợi, chẳng kết bè kết phái. Người như vậy, trẫm thật lòng tôn trọng, chưa bao giờ có ý đối địch với Trình gia."

"Thứ hai, những gì Trình gia đáng được nhận, trẫm đều đã hoàn trả. Giữa trẫm và Trình gia chưa từng có thù oán, cũng chưa từng gây tổn hại."

"Thứ ba, trẫm đã phế bỏ Thẩm Tĩnh Nghi khỏi vị trí Hoàng hậu. Năm xưa cưới nàng ta, trẫm chỉ là thuận theo thời thế, chẳng mang tình ý. Khi đó trẫm không hiểu trân trọng, mới dễ dàng cưới một người khác. Nhưng trẫm và nàng ta chưa từng có phu thê chi thực, càng không từng thân mật. Trong lòng trẫm từ đầu đến cuối… chỉ có Lê Lê."

"Hiện tại, ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống, chỉ chờ Lê Lê vào cung. Bao lâu cũng được, trẫm nguyện chờ."

"Nếu Lê Lê còn giận, muốn trẫm chờ bao lâu cũng được. Trẫm cam tâm tình nguyện. Nếu Lê Lê vĩnh viễn không tha thứ, trẫm cũng sẽ không cưới ai khác, dùng cả đời cô độc để chuộc tội."

"Thứ năm, chuyện đêm đó và người kia, nếu Lê Lê không muốn trẫm nhắc đến, thì trẫm sẽ mãi mãi không hỏi, mãi mãi không nhắc đến."

"Lê Lê…"

Giọng nói hắn dịu dàng, chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Dịu dàng đến mức như ẩn chứa nỗi buồn, có chút khẩn cầu, có chút hèn mọn—tựa như chỉ cần một câu từ nàng, hắn có thể buông bỏ hết thảy.

"Trẫm… thật sự rất yêu nàng."

Lời vừa dứt, hắn liền giơ tay định đẩy cửa.

Cánh cửa vừa hé mở, còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng khiến hắn khắc cốt ghi tâm kia, thì đột nhiên một người xuất hiện, chắn ngay trước mặt hắn—là Trình Trạch An.

Tiêu Hoài Huyền khựng lại, bước chân cũng dừng ngay tại chỗ.

Hai người gần như cao bằng nhau, Tiêu Hoài Huyền chỉ nhỉnh hơn chút ít. Nhưng lúc này, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, lặng lẽ nhìn Trình Trạch An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!