Chương 1: (Vô Đề)

Đầu thu năm Nguyên An, ngày thứ ba tân đế đăng cơ, tại Đông Cung. Ngày thứ ba tân đế đăng cơ, Đông Cung.

Màn đêm vừa buông xuống, tịch mịch vắng người, mây đen cuồn cuộn trên không trung, nặng nề phủ xuống tận chân trời. Gió thu cuốn lá khô trên mặt đất xoay tròn vội vã, sấm chớp lóe lên, bốn phương theo đó bừng sáng, rọi đến bậc thềm trước điện Dao Quang khiến những vệt máu loang lổ càng thêm rõ ràng đáng sợ. Không khí ngưng đọng, áp lực, trên đường gần như không bóng người, hơi thở lạnh lẽo sát khí phảng phất như sương mù dày đặc, bao trùm toàn bộ Đông Cung......

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã phá vỡ sự tĩnh mịch vốn có, người đến là một cung nữ, tên Huệ Hương, bước chân cực nhanh, trong tiếng gió rít vòng qua tầng tầng tường cung, vội vã đi thẳng đến Trọng Hoa Điện.

Vào đến noãn các, chưa kịp ***** ổn định, đã vội vàng cất tiếng gọi.

"Thái tử phi......"

Phía sau rèm châu màu bạc, nắp trà rơi xuống chén, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Qua lớp màn che, một bóng hình yểu điệu xinh đẹp hoảng loạn đứng dậy, vén rèm bước ra.

Nữ tử tuổi chừng mười bảy mười tám, tóc mây búi cao, xiêm y lộng lẫy, mày như trăng non, mắt tựa thu thủy, da thịt trắng nõn hơn tuyết, dáng người nhỏ nhắn mềm mại như ngọc, tựa cánh đào ngậm sương, phù dung trong sương sớm, đích thực là một gương mặt thanh mị tuyệt tục, vô cùng xinh đẹp, chỉ là không khó nhận ra nỗi sợ hãi kinh hoàng trong lòng nàng lúc này, đầu ngón tay non nớt vì quá sức nắm chặt mà hơi trắng bệch.

Người, chính là Thái tử phi Trình Lê trong miệng Huệ Hương.

"Sao rồi?"

Trình Lê bước lên hai bước, giọng nói vội vàng.

Huệ Hương gần như nức nở khóc: "Thái tử phi, là thật... chuyện đêm qua! Lão gia đã bị hạ ngục, người của Đại Lý Tự đã mang đi rồi, phu nhân tận mắt nhìn thấy lão gia bị tước quan phục, giận dữ quá độ, ngất đi rồi, đến bây giờ... đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại......"

Trong đầu Trình Lê "oanh" một tiếng, tin tức được xác nhận, chút hy vọng cuối cùng tan biến, thân mình nàng cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong miệng đứt quãng phát ra âm thanh......

"Sao... sao có thể......?"

Đúng vậy, sao có thể?

Buổi sáng, nàng còn tận mắt nhìn thấy nhị thúc mặt mày hồng hào vào cung, bái kiến người kia; buổi chiều, tin phụ thân bị hạ ngục đã truyền đến Đông Cung, vốn nàng cho rằng họa không kịp đến Trình gia, không ngờ cha mẹ nàng.....

Chuyện này còn phải kể từ đầu.

Trình Lê gia thế hiển hách, là viên ngọc quý trên tay lão thừa tướng Trình Kinh Phú, lại càng là đệ nhất mỹ nhân đương triều.

Vốn có cha yêu thương, mẹ che chở, huynh trưởng sủng ái, nàng còn có một mối hôn sự tốt đẹp, một năm trước đã đính ước với Thái tử người nàng thầm mến, ngày tháng cận kề, sắp sửa nên duyên cầm sắt.

Nào biết tất cả những điều tốt đẹp ấy vào đêm đại hôn đã biến thành ác mộng!

Hoàng đế băng hà, Thái tử trúng độc, người kia dùng binh biến đoạt quyền, với thế lôi đình, máu nhuộm cả cấm đình!

Thái tử không những không thể như nguyện đăng cơ, còn bị hắn giam cầm ở Đông Cung.

Mấy ngày liên tiếp mưa gió mịt mù, lòng người hoảng sợ, trên dưới Đông Cung, sinh tử của mọi người phảng phất đều nằm trong một ý niệm của hắn.

Nơi này đã bị trọng binh vây khốn năm ngày, thần hồn nát thần tính, sống một ngày bằng một năm, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, đến cả tin tức cũng phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể lấy được, có thể nói kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Vốn đã rơi vào chốn tuyệt cảnh này, sinh tử khó liệu, tin dữ liên tiếp, trước mắt lại truyền đến tin phụ thân bị vu cáo buôn lậu giáp trụ, bị hạ ngục, tai họa ập đến như sóng triều, họa lớn ngập trời, Trình Lê làm sao còn có thể chịu đựng nổi?

Hai chân nàng mềm nhũn, khẽ rên một tiếng, thân mình lập tức xiêu vẹo không đứng vững.

"Thái tử phi!"

Hai cung nữ bên cạnh cùng Huệ Hương vội vàng đỡ lấy nàng.

"Thái tử phi, thân thể quan trọng!"

"Thái tử phi, người sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!