Chương 9: (Vô Đề)

Nếu không có tố chất này, sao có thể đóng vai công tử nhà giàu để lừa người khác được?

Ta ngắm trái ngắm phải, vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Thiếu một cây quạt.

"Không cần quạt gió, chỉ cần cầm trên tay là được."

Thẩm Xuyên Thanh so thử quạt một hồi, vẫn luyến tiếc cái túi tiền vốn không tồn tại của mình:

"Ta vốn có một cây quạt gỗ tử đàn, tiếc là bị trộm mất cùng với túi tiền."

"Một cây quạt hơi tốt một chút, cũng phải tốn vài lượng bạc."

"Nếu là quạt có danh gia đề chữ, lại càng đắt gấp bội."

"Nàng còn tiền không?"

Không còn.

Nhưng không sao.

Chỉ cần mua một cây quạt rẻ tiền, bóc bỏ phần giấy quạt, lấy khung quạt ngâm vào trà cho thấm màu, rồi đánh bóng lại.

Gỗ dương mộc rẻ tiền, cũng có thể có màu sắc giống hệt gỗ tử đàn.

Chữ của danh gia?

Chỉ cần để trống mặt quạt, khiến người ta không đoán được giá trị thực sự.

Gã ngốc sờ sờ cây quạt đã ngâm nước trà, ánh mắt tròn xoe như chưa từng thấy qua thế gian:

"Vậy cây quạt ta từng bỏ mấy chục lượng bạc ra mua… coi như vứt đi à?"

Xem như ngươi giàu có vậy.

"Kim Châu, nàng thật thông minh."

Thấy ánh mắt sùng bái của gã ngốc, ta không khỏi có chút đắc ý:

"Nói đến lừa gạt, phụ thân ta từng giả làm đại thương nhân đệ nhất Giang Nam—Thẩm Thạch Vạn, lại vừa giả làm lái buôn Hồ nhân, lừa gạt hai đầu."Ông ta lừa được hai rương hồng bảo thạch từ lái buôn Hồ nhân, lại lừa được một rương thỏi vàng từ Thẩm Thạch Vạn.

"Gã ngốc ngẩn ra, nghiến răng:"Cái đó là do phụ thân nàng làm ư? Hắn thật sự dám tiêu đấy!Đó là chuyện đã qua rồi. Hôm nay chúng ta sẽ đến Hội Xuân Lâu nghe khúc, nơi có bình đàn.Ngươi đã là công tử đến từ Cô Tô, tất nhiên phải biết vài câu tiếng Ngô, ta sẽ dạy ngươi.Gã ngốc do dự:Nhưng nhỡ ta không học được tiếng Ngô, cũng không thích nghe bình đàn thì sao?Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường, nhưng Thẩm Xuyên Thanh sao có thể không biết?

"Ta thở dài, cảm thấy gã ngốc này thật ngốc:"Dù cho hắn không biết, chỉ cần người khác nghĩ hắn biết, nghĩ hắn thích, là đủ rồi.

"Ngươi chỉ cần học vài câu, phần còn lại ta sẽ nói."

Gã ngốc có vẻ ngạc nhiên:

"Nàng biết nói tiếng Ngô à?"

"Mẫu thân ta là người Cô Tô, biết hát Côn Khúc, cũng biết hát Bình Đàn, bà đã từng dạy ta."

Hồng Trần Vô Định

Năm đó, mẫu thân ta theo đoàn hát trong thanh lâu.

Phụ thân ta giả làm Thẩm Thạch Vạn đi lừa đảo, gặp được bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!