Không câu cá, chỉ muốn sống những ngày bình yên.
Vì Lý Vô Ưu từng nói:
"Chờ khi ta khỏe lại, nhất định sẽ trọng thưởng cho nàng."
Câu này ngược lại khiến ta ngại ngùng, bèn nói:
"Không cần trọng thưởng."
"Ngài là thiếu gia nhà giàu, nếu có việc tốt, ban cho ta một chỗ là được rồi."
"Nhưng nói trước, ta không bán thân đâu."
Lý Vô Ưu nhìn ta đánh giá một lượt:
"Gia nô trong nhà ta, đều phải xuất thân trong sạch."
Tay ta đang quậy thuốc, bất giác khựng lại, cứ tưởng hắn đã biết chuyện gì đó.
Nhưng hắn lại thong thả nói tiếp:
"Nhưng nàng đã cứu ta, dù có xuất thân thế nào, ta chỉ cần nói một câu với quản gia, nàng liền có chỗ đứng trong phủ."
Một kẻ không được sủng ái trong gia tộc, vậy mà chỉ một câu nói, có thể an bài số phận của ta?
Nghe thật kỳ quái.
Ta nhịn không được, buột miệng hỏi:
"Ngài tốt như vậy, tại sao đại phu nhân lại không thích ngài?"
Lý Vô Ưu nghe xong, lại cười khẽ.
Hắn chỉ tay vào mình, như thể vừa nghe một chuyện nực cười nhất thiên hạ:
"Ta ư? Ta có gì tốt? Có gì đáng để thích?"
Ta nghĩ lại khoảng thời gian ở chung với hắn, liền đáp ngay:
"Ngài tướng mạo tuấn tú, đối nhân xử thế chân thành lễ độ, lại biết nhiều chữ."
"Nếu phụ thân ta có một đứa con trai như ngài, e rằng mỗi đêm đều cười đến tỉnh mộng."
Lý Vô Ưu nghe xong, lại cười càng sâu.
Nhưng nụ cười này, không phải vì vui vẻ.
Hồng Trần Vô Định
"Kim Châu, những điều nàng vừa nói, có điều nào giúp ích cho sản nghiệp của gia tộc ta không?
"Có điều nào khiến phụ mẫu ta nể trọng ta không?"
"Bất kể ta làm gì, trong mắt mẫu thân ta, ta vĩnh viễn không bằng huynh trưởng đã chết."
"Bà ấy luôn nói, nếu huynh trưởng ta còn sống, gia nghiệp Lý gia có thể chống đỡ thêm cả một đời."
"Trên đời này, có mẫu thân nào đối xử với con ruột như vậy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!