Vết thương trên chân khi về đêm càng nóng rát, đau đến mức chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến ta nghiến răng nhăn mặt.
"Thật có lỗi với ngươi, ta không ngờ lại liên lụy khiến ngươi bị đánh nhiều hơn mười côn."
"Ngươi có nói với bọn họ không? Nói rằng ngươi không quen ta?"
Gã ngốc đau đến run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp:
"Ta đã nói rồi… Bọn họ… bọn họ hỏi ai là chủ mưu."
"Ta hoảng quá liền… lắp bắp nói ta ta ta ta…"
…
Chẳng lẽ là ta đã khuyên nhủ hắn, khiến hắn cảm động, tự gánh tội thay ta?
Ta bỗng cảm thấy có chút xúc động.
"Ta… ta không biết, ta không quen hắn."
"Nhưng bọn họ chưa kịp nghe hết câu… đã bắt đầu đánh rồi."
…
Hồng Trần Vô Định
"Là ta có lỗi với ngươi."
"Ngươi với bọn họ có thù oán gì? Sao họ lại đối xử với ngươi như vậy?"
…
Không có thù. Mà là có ơn.
Gã ngốc suy nghĩ một hồi, rồi thở dài:
"Có ơn mà còn đánh ngươi… Vậy cái tên Lý Hành Châu kia xấu xa quá rồi."
Câu chuyện này, nói ra thì dài lắm.
4
Nhặt được Lý Hành Châu, là chuyện của nửa năm trước—hôm ấy ta đang trên đường hái thảo dược về nấu viên đường hoàn.
Trời đã muộn.
Khi nhìn thấy Lý Vô Ưu, ta cứ tưởng là một con yêu quỷ diêm la nào đó, dọa đến mức suýt nữa ném luôn cái liềm trên tay.
Hắn nói bị đại phu nhân hãm hại, giẫm phải bẫy thú, có lẽ đã gãy xương.
Lý Vô Ưu thấy ta tìm kiếm dược thảo trong bụi cỏ, lại nhìn thấy giỏ thuốc trên lưng ta, bèn nở một nụ cười:
"Tiểu nương tử, nhìn nàng đang hái thuốc, có phải nàng là y nữ không?"
Không phải.
Nếu ta là y nữ, thì mẫu thân ta dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt an nghỉ rồi.
Bảy tuổi năm ấy, mẫu thân ta hấp hối, trước lúc trút hơi thở cuối cùng, đã dặn ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!