Gã tiểu tư dắt ngựa nghe xong, mặt lập tức biến sắc:
"Đúng thế! Hắn bảo muốn mua năm con ngựa, dắt một con về cho phụ thân hắn xem."
"Vừa nãy còn nói ta cứ chờ ở đây, hắn chỉ ôm vải về nhà thử thôi!"
"Ta thấy hắn ăn mặc đàng hoàng, cũng không nghĩ nhiều—hóa ra là một tên lừa đảo!"
Nụ cười trên mặt vị công tử kia cứng đờ, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp:
"Ai… Ai là kẻ lừa đảo? Ta… Ta thật sự sẽ trả tiền!"
Nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, ta càng thấy buồn cười.
Ánh mắt ta đảo qua thắt lưng trống trơn của hắn, cười cười:
"Vậy bạc đâu? Không lẽ ra đường bị trộm mất rồi? Hay là quên mang theo?"
Nghe ta nói trúng tim đen, mặt hắn tái xanh:
"…Là hôm nay đi dạo phố bị người ta móc túi rồi!"
Ta thở dài một hơi, thật sự không thể xem trọng hạng người tay nghề không cao mà còn cố tình lươn lẹo này.
Hồng Trần Vô Định
"Tên ngốc, muốn lừa gạt người khác mà bản lĩnh thế này thì thôi bỏ đi."
"Về nhà mà kiếm một công việc chân chính đi."
Cai chưởng quầy tức giận đến nghiến răng, quát tháo đòi báo quan.
Gã lừa đảo vừa nghe đến báo quan, liền lợi dụng lúc ta lơ là, hoảng hốt đẩy cửa, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Cai chưởng quầy tức muốn đuổi theo, nhưng Cai nương tử chỉ thở dài, phất tay:
"Thôi bỏ đi, dù sao cũng chưa thực sự mắc lừa."
"Đa tạ cô nương! Nếu để hắn lừa thành công, thì cửa hàng nhỏ này của chúng ta không biết phải bù lỗ bao nhiêu bạc!"
"Nhưng mà… sao cô nương biết hắn là kẻ lừa đảo?"
Bởi vì phụ thân ta đã từng dùng đúng cách này để lừa người.
Thả một miếng bánh từ trên trời xuống, sau đó hợp tình hợp lý làm ra vẻ khó xử, giả vờ rút lại.
Buông một lần, siết một lần, mọi thứ đều hợp lý—người bán hàng giống như con cá mắc câu, dễ dàng cắn mồi.
"Ta nào biết, chỉ là cảm thấy hắn có điểm đáng ngờ, liền giữ chút cảnh giác."
Chiêu trò của phụ thân, là một hệ thống hoàn chỉnh.
Từ ngựa, chim, sứ, vàng bạc, tranh chữ, lụa là gấm vóc—ông không có gì không rành.
Những lúc uống say, nếu tâm trạng tốt mà không đánh ta, ông sẽ khoe khoang rằng—ngoại trừ mỹ sắc, thì chẳng có mánh khóe nào ông không tinh thông.
Ông từng nhìn ta thật kỹ, nói rằng sau này ta lớn lên, có thể thay ông bù đắp phần còn thiếu này.
Vậy nên, ta đi theo ông—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!