Chương 18: (Vô Đề)

Ánh lửa hắt lên gương mặt hắn, phủ một tầng sáng vàng óng ánh, khiến tim ta như pháo hoa giữa trời, bùng nổ dữ dội.

Phía sau, vài chiếc thuyền buôn của Thẩm gia lặng lẽ tiến vào.

Trên thuyền, các quản sự như sao vây quanh trăng, đều khom người kính cẩn gọi một tiếng—

Thiếu Đông Gia!

Ta run rẩy quay đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên Thanh:

"Tờ ngân phiếu ngươi vừa đốt?"

Thật.

"Vậy nghĩa phụ ngươi?"

Cũng thật.

Vậy còn ngươi...?

Thật nốt.

Hắn cười rạng rỡ, còn ta thì cảm thấy trời đất quay cuồng.

"Ta chưa từng lừa nàng mà."

Pháo hoa chạm đến điểm cao nhất, cả con sông rực rỡ ánh vàng lộng lẫy.

"Vậy, vậy còn ngươi với ta..."

Hồng Trần Vô Định

Thẩm Xuyên Thanh chớp mắt, trịnh trọng suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên có chút mất tự nhiên, nói năng lắp bắp:

"Ban đầu là cảm thấy nàng rất giỏi, có rất nhiều bản lĩnh."

"Sau đó là cảm thấy nàng đáng thương, nhưng lại nghĩ không đúng."

"Bởi vì trên đời này, kẻ đáng thương nhiều lắm, nhưng không ai giống như nàng khiến ta lúc nào cũng nhớ đến."

"Ta cũng không nói rõ được, chỉ là không muốn thấy nàng đau lòng."

"Cho nên, nàng có bằng lòng... bằng lòng thật sự..."

Tim ta đập loạn, không dám nhìn vào mắt hắn.

"Thật sự làm... làm chưởng quỹ cho nhà ta không!?"

Được... được thôi!

... Hả? Chưởng quỹ?

À, thì ra là chưởng quỹ à.

Haiz, ta còn tưởng...

Là chưởng quỹ mà!

Sau khi pháo hoa tắt, bầu trời đêm lại lặng xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!