Ta vờ như vô tình, xoa xoa mũi, hít sâu một hơi, ngắm nhìn ánh đèn lồng thuyền chài nơi xa:
[
"Số bạc đó, ta chia cho ngươi và nghĩa phụ một trăm lượng."
"Ngươi đừng chê ta keo kiệt nhé."
"Sau này ta già rồi xấu đi, thất sủng rồi, còn phải giữ lại chút bạc để dưỡng lão nữa."
"Cầm số bạc này, cũng không cần lo bị Lý gia phát hiện thân phận mà bị đánh nữa."
Hồng Trần Vô Định
"Ngươi có tay có chân, ở Cô Tô, một căn nhà nhỏ trong hẻm hẳn cũng không quá đắt."
"Ngươi định cư rồi, cũng đừng lừa đảo nữa, lỡ như sau này lại như cha ta, mất cả mạng."]
Thẩm Xuyên Thanh im lặng, chỉ nhìn chằm chằm ta.
Ta chột dạ.
[
"Không lẽ chê tiền chia ít quá?"
"Hay là cho nhiều quá?"
"À… mà số bạc đó không phải cho không đâu."
"Ngươi mua nhà xong, để nghĩa phụ trồng cho ta một cây hoa hạnh trước cửa…"]
Vậy còn nàng?
Nàng vui sao?
"Vui, ta đương nhiên là vui rồi…"
Nếu đã vui…
"Vậy vì sao… nàng không cười?"
Ta quay đầu, gượng cười với hắn.
Không ngờ hắn đột nhiên nâng mặt ta lên, lau đi một vệt nước mắt lạnh lẽo.
Ta sững sờ nhìn hắn, thấy Thẩm Xuyên Thanh khẽ cau mày, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Nhưng rõ ràng…
Nàng đang khóc mà.
…
"Vậy không lẽ phải làm sao?"
"Chẳng lẽ phải nói rằng ta thực ra rất giận, rất đau lòng, muốn ném thẳng số bạc này vào mặt bọn họ sao?"
Nhưng các ngươi đối xử với ta rất tốt, dù là giả dối, ta vẫn thực lòng cảm kích, không muốn liên lụy các ngươi chịu đòn cùng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!