Ta đứng đờ ra tại chỗ.
Thẩm Xuyên Thanh khẽ ho một tiếng, đột nhiên mở quạt giấy trắng trơn, khoa trương phe phẩy gió, chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Thẩm lão gia:
"Ta, Thẩm Xuyên Thanh."
"Cha ta, Thẩm Thạch Vạn."
"Hiểu chưa, Kim Châu?"
Ta nhìn Thẩm Xuyên Thanh, lại nhìn Thẩm lão gia, bỗng nhiên vỡ lẽ:
"Ngươi, ngươi, ngươi còn có đồng bọn!?"
Thẩm Xuyên Thanh sững sờ.
Còn ta thì như dây cung căng cứng cuối cùng cũng đứt, buông lỏng cả người.
Nhìn kiệu mềm, nhìn hàng dài gia nhân theo hầu, lòng ta đau như cắt.
"Bạc mời hắn tìm đồng bọn… Không lẽ cũng tính luôn vào hai mươi lượng của ta sao!?"
Thẩm lão gia, đồng bọn của Thẩm Xuyên Thanh, còn chuyên nghiệp hơn cả hắn.
Ông ta nói được tiếng Ngô, cũng rất tinh tường bàn luận đánh đàn kể chuyện.
Mọi người đều tán thưởng, ông ta lại chỉ lắc đầu thở dài:
"Người người đều nói hay, nhưng vẫn không bằng một cô nương ta từng quen."
Thấy ta ngồi một bên im lặng, ông ta bẻ một miếng bánh ngọt, ôn hòa đưa ta:
"Kim Châu, mẫu thân ngươi là người Cô Tô à?"
"Giờ bà ấy còn khỏe không?"
Mẫu thân ta đã mất từ năm ta bảy tuổi.
Ta không phải thầy thuốc, không biết cách cứu bà.
Thẩm lão gia lắc đầu, thở dài:
"Phụ thân ngươi đích thực là kẻ vô liêm sỉ."
"Nhưng mẫu thân ngươi lại thích hắn."
Chậc, lời này nói cứ như hai người bọn họ quen biết vậy.
"Kim Châu, hay là nhận ta làm nghĩa phụ đi.
"Chờ mọi chuyện ở Túc Thành xử lý xong, đi cùng ta về Cô Tô, xem nơi mẫu thân ngươi từng sống."
Ta ho nhẹ, nhỏ giọng nói:
"Thúc à, ta biết người là bậc tiền bối trên giang hồ, nhưng cũng không thể chiếm lợi của ta như vậy."
"Vừa muốn bắt ta gọi người là nghĩa phụ, vừa tính luôn cả tiền nghe hát uống trà, ra ngoài ngồi kiệu vào sổ của ta."
Hồng Trần Vô Định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!