Thẩm Xuyên Thanh ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:
"Ta không biết nhà khác thế nào, nhưng nhà ta không coi trọng môn đăng hộ đối, quan trọng tình đầu ý hợp."
Lục Nhược cười nhẹ, tiếp lời:
"Vậy có cần để ý thân phận không? Nếu nữ tử kia xuất thân không rõ ràng, ví dụ như là một kẻ lừa đảo giang hồ, thì có thể vào cửa Thẩm gia không?"
Thẩm Xuyên Thanh không hiểu ý nàng, nhưng ta nhận ra ánh mắt nàng lướt qua ta, cười mà như không cười.
Ta nắm c.h.ặ. t t.a. y áo, định mở miệng, nhưng Thẩm Xuyên Thanh đã thở dài, nhàn nhạt nói:
"Chuyện khác ta không rõ, nhưng ta biết nữ nhân lắm lời, tò mò nhiều chuyện thì không được hoan nghênh."
Lục Nhược thoáng sửng sốt, cười gượng gạo:
"Vậy thì ta hỏi Thẩm lão gia vậy."
"Cha ta cũng không thích người lắm lời."
Lục Nhược cứng đờ, nụ cười cũng không vững nữa.
Nhưng ta không rảnh đối đáp với nàng, lặng lẽ kéo tay áo Thẩm Xuyên Thanh:
"Không lấy tiền cọc của Lý gia nữa."
"Lát nữa ta ở phía trước che chắn, ngươi leo tường trốn ra sau, chạy trước đi."
"Đợi đến khi ta tìm cơ hội thoát thân, chúng ta gặp lại ở nhà."
"Ngươi cứ yên tâm, bạc ta vẫn sẽ chia cho ngươi."
Thẩm Xuyên Thanh đúng là đầu óc hỏng thật rồi, hắn nhìn ta nghiêm túc, nói chắc như đinh đóng cột:
"Nghe ta đi, thật sự không cần chạy."
…
Lời hay khó khuyên nổi quỷ muốn chết.
Ta mặc kệ ngươi!
Ta chạy trước đây!
Ngươi tự mà chịu lấy mười trượng nữa đi!
Ta mượn cớ dạo vườn, len lén chuồn ra hoa viên.
Ta leo lên tường, đang tính toán hạ chân xuống đâu cho vững, thì đột nhiên có người gọi ta.
Lục Nhược, như một cái đuôi dai dẳng, cười nhẹ, nhìn ta từ phía xa:
"Tử Tự tỷ tỷ thân thủ thật tốt."
"Nghe hai vở hí kịch, liền muốn học Trương Sinh vượt tường rồi sao?"
Ta phủi tay, cười khan hai tiếng:
"Chỉ là thấy cảnh trong vườn đẹp quá, muốn đi dạo chút thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!