Nhưng ta đã đi theo cha, ba tuổi giả bệnh, năm tuổi giả tàn tật, bảy tuổi trốn trong túi vải đóng giả thần tiên.
Mẫu thân à, từ rất lâu trước đây, ta đã biết—
"Có tay có chân mà nằm lăn trên đất giả què, thật mất mặt."
"Bị người ta vạch trần, bị bắt đánh một trận, cũng thật mất mặt."
Ta đã khóc, đã hỏi người rất nhiều lần—
"Ta không muốn chúng ta bị đánh nữa."
"Ta không muốn người tiếp tục sống như vậy với cha."
"Sau này, cho dù ta phải bán thân, ta cũng sẽ không để người chịu khổ."
Người đã từng nói với ta:
"Chúng ta có tay có chân, làm gì cũng không đến mức c.h.ế. t đói."
"Vậy nên đừng lừa gạt, lừa người không tốt."
Ta đã tin lời người, đã hỏi:
"Vậy chúng ta cùng nhau bỏ đi nhé?"
"Nếu đã có tay có chân, vậy tại sao ông ta đánh người, người lại không chạy?"
Nhưng người chỉ lắc đầu, lại mỉm cười nói về những chuyện tốt đẹp trong quá khứ.
"Ông ấy trước kia rất tốt, sau này sẽ thay đổi."
Ông ta sẽ không thay đổi.
Đến chết, ông cũng không thay đổi.
Ông bị khiêng về nhà, nằm trên giường, hơi thở thoi thóp.
Nhưng khi ta bước vào, ông vẫn trừng mắt nhìn ta, ra lệnh:
"Đi lấy nhân sâm hoàn cứu ta!"
Nhưng khi thấy ta chậm chạp, ông ta còn muốn gắng sức bò xuống giường, giống như trước đây, cầm nhánh liễu quất ta chạy loạn khắp nhà.
Ta run rẩy thu mình vào góc, mắt nhắm chặt, trong tay nắm chặt bình nhân sâm hoàn.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ—
"Cầu xin người, đừng đánh nữa."
"Cầu xin người, đi c.h.ế. t đi."
Nhưng nhánh liễu kia mãi không rơi xuống.
Sau này, cũng sẽ không bao giờ rơi xuống nữa.
Người cha đã chết, chính là một người cha tốt.
Vết thương trên người đóng vảy, nỗi đau cũng dần nhạt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!