Ta bĩu môi, vẫn còn muốn cãi cố:
"Ta không buồn. Chỉ là… thấy trời mưa, chợt nhớ đến lời mẫu thân ta thường nhắc.
'Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, minh triêu thâm hạng mại hạnh hoa.'
(Một đêm mưa xuân rơi trước lầu nhỏ, sáng mai vào ngõ sâu mua hoa hạnh.)
"Mẫu thân ta nói, trước cửa nhà cũ ở Cô Tô có trồng cây hạnh, bảo rằng sau này ta có thể cưới được lang quân như ý."
"Nhưng ta buồn là vì… lời đó chẳng linh nghiệm chút nào."
Thẩm Xuyên Thanh không cười ta nữa, mà gật đầu nghiêm túc:
"Lý do này… nghe có vẻ đỡ đau lòng hơn một chút."
Hồng Trần Vô Định
Về đến khách điếm, gió thổi tan đi mây u ám, trăng sáng rọi vào trong phòng.
Thẩm Xuyên Thanh nằm dài trên giường, trở mình nhìn ta bái nguyệt, tò mò hỏi:
"Cầu thần à? Cầu cái gì thế?"
"Cầu cho Lý Hành Châu sớm gặp báo ứng sao?"
Ta cười cười, lắc đầu:
"Ta đang cầu thần tiên phù hộ cho Thẩm Xuyên Thanh."
"Cầu ngươi trường thọ bách niên, mạnh khỏe bình an."
"Ngươi cũng dậy mà khấn đi."
Ta vươn tay đẩy hắn, nhưng hắn đã ngủ say từ bao giờ.
Hắn lật người, trong mơ còn không quên khoe khoang:
"Kim Châu, ta diễn thế nào?"
Xì.
Mấy lần suýt bị lộ tẩy, còn đòi khoe công nữa!
Ta cũng muốn nhân tiện cầu thần tiên giúp gã ngốc này nâng cao tay nghề lừa đảo.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại.
Thôi vậy.
"Thần tiên ơi, xin hãy phù hộ tên ngốc này, sau khi cùng ta diễn xong màn kịch này, biết quay đầu là bờ."
Sáng hôm sau, trên bàn có một rổ đầy hoa hạnh, còn vương sương sớm.
Thẩm Xuyên Thanh dựa cửa, cười với ta, ánh nắng chiếu lên lưng hắn, đến cả sợi tóc cũng như phát sáng.
Ta còn chưa kịp ngạc nhiên, hắn đã hạ giọng nói:
"Tối qua ngủ sớm, sáng nay nghe thấy có cô nương rao bán hoa hạnh trong ngõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!