1
Ta chẳng còn tâm trí mà phủi đi bùn đất bám trên y phục, vội vàng cúi người hành lễ, lấy lòng hỏi:
"Các vị chắc hẳn nghe lầm rồi. Khi xưa chính ta đã cứu Lý Vô Ưu, ta đã chăm sóc chàng ấy suốt nửa năm. Chàng ấy nhất định nhớ rõ ta, phiền các vị hỏi lại giúp một tiếng được chăng?"
Tên tiểu tư giữ cửa bực bội ngoáy ngoáy tai, dùng lỗ mũi nhìn ta một cái:
"Cô nương, trong Lý phủ chúng ta chẳng có ai tên là Lý Vô Ưu cả."
"Chớ làm ầm ĩ mà khiến chúng ta phải báo quan, bắt cô nương vì tội lừa gạt."
Ta đưa tay quệt nước mưa trên mặt, lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn bật khóc.
Lý Vô Ưu từng nói với ta, hắn là con thứ ba, là thiếu gia của nhị phòng, vì bị chính thê hãm hại nên mới rơi xuống vực.
Thế nhưng, hôm Lý gia đón hắn về, ta lại không có mặt. Ai biết hắn có phải bị chính thê của Lý gia tiếp về để tiếp tục hãm hại hay không? Cớ gì gã tiểu tư này lại bảo trong phủ không có người ấy?
"Lý Vô Ưu! Lý Vô Ưu! Chàng còn sống không?"
"Là ta, Kim Châu đây! Chàng chờ ta, ta nhất định sẽ cứu chàng ra ngoài!"
Mưa tầm tã ngoài hiên, giọng ta thậm chí chẳng vọng được vào đến cửa trong.
Lũ tiểu tư mặc kệ cơn mưa như trút, một tên gắt gao đè ta xuống đất, một tên khác vội vàng bịt chặt miệng ta.
Ta bị ấn xuống vũng nước bùn, uống đầy một miệng bùn tanh.
"Phu nhân đang nghỉ ngơi, ồn ào cái gì?"
"Đám ăn hại các ngươi! Đến một kẻ ăn mày cũng không xua đi được!"
Cửa lớn hé ra một khe hở, một tỳ nữ đeo đầy vàng ngọc ngán ngẩm trợn mắt nhìn ta:
Đi theo ta.
Ta cảnh giác nhìn quanh, cố gắng ghi nhớ đường đi thật rõ, đợi khi gặp được Lý Vô Ưu sẽ có thể đưa hắn trốn thoát.
Trong phòng ánh đèn sáng rực, hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp nơi, khiến người ta sinh lòng e ngại.
Tỳ nữ bảo ta ngồi đợi, nhưng ta không dám lơ là, chỉ cảnh giác đứng yên:
"Ta không ngồi, ta muốn gặp Lý Vô Ưu."
Bọn tỳ nữ nhìn nhau, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chẳng ai muốn cầm mũi chịu sào mà rót cho ta chén trà nóng.
Chờ được nửa tuần hương, một đám tỳ nữ vây quanh một lão phu nhân bước vào.
Lão phu nhân ấy mặt mày hiền từ như Bồ Tát, thấy ta quần áo lấm lem bùn đất, tà váy còn nhỏ nước, liền nhíu mày xót xa:
"Đứa trẻ ngoan, sao lại ra nông nỗi này?"
"Các ngươi mù cả rồi à? Mau dâng trà nóng cho Kim Châu cô nương."
Trà nóng dâng lên, ta không chịu uống, chỉ nghiêm giọng hỏi:
"Người đã làm gì Lý Vô Ưu?"
Thấy ta căng thẳng, lão phu nhân kia liền lấy khăn che miệng, bật cười khẽ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!