Dự Vương đang ghi chép công việc, nghe thấy thông báo thì cho phép nàng đi vào. Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu đỏ tía, khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình điềm nhiên, động tác viết chữ cũng lộ ra chút tự phụ, thực sự làm người nhìn say mê.
Lương Y Đồng không dám nhìn nhiều, sau khi đi vào thì cung kính hành lễ, cười nói: "Đa tạ Vương gia còn nhớ đến nô tỳ, trong người nô tỳ có tiền, có thể mua được y phục, không cần làm phiền đến tú nương trong phủ."
Tất nhiên là trên người nàng bây giờ không có tiền, mấy chục lượng bạc trước đó đều giấu trong Hầu phủ, tiền nàng nói lúc này là ngọc bội của bản thân.
Tối hôm qua nàng đã nghĩ tới chuyện y phục, cũng không thể không thay giặt, nên phải mau chóng mua một bộ khác. Ngọc bội kia là tổ mẫu cho nàng khi còn nhỏ, nàng mang theo bên người đã nhiều năm, mặc dù không thể bán, nhưng có thể đi đến hiệu cầm đồ đổi ít bạc, đợi đến khi có tiền lại chuộc về.
Nàng đã hỏi Ngọc Cầm về chuyện xuất phủ, đúng lúc ngày mốt Ngọc Cầm được nghỉ, dự định ra ngoài, Lương Y Đồng muốn đi theo một chuyến.
Dự Vương nhàn nhạt quét qua nàng một chút, cũng không tin nàng có tiền, chỉ cho là tiểu cô nương da mặt mỏng, không nguyện ý tiếp nhận ý tốt của hắn nên mới nói dối, hắn thản nhiên nói: "Chẳng qua là mấy bộ y phục thôi, không chỉ ngươi có, mấy hạ nhân trong phủ đều có, ngươi không cần để trong lòng."
Hắn vẫn cường thế như vậy, căn bản không cho người khác có chỗ để phản bác, nói xong lại tiếp tục làm việc. Lương Y Đồng giật mình, đành phải nói cảm ơn lần nữa, trong lòng mang theo ít chủ ý, chờ khi nàng đổi ngọc bội lấy bạc sẽ mua gì đó cho hắn.
Đến cũng đến rồi, trước kia rời đi nàng liền hỏi về chuyện kinh thư: "Đúng rồi, không biết Vương gia muốn cầu phúc cho ai? Bọn nha hoàn đưa tới rất nhiều kinh thư, nô tỳ cần căn cứ vào loại hình cầu phúc để chọn loại phù hợp. Vốn là muốn hỏi Tiêu đại nhân, nhưng hôm nay hắn có việc đi ra ngoài, còn chưa trở về."
Kinh thư cũng chỉ là lấy cớ thôi, đơn giản là tìm cho nàng một chuyện để làm, giúp nàng an tâm một chút. Thấy nàng để việc này ở trong lòng, Dự Vương nhướng mi, thản nhiên nói: "Là cầu phúc cho ngoại tổ mẫu của bổn Vương, hơn một tháng nữa là sinh thần của bà ấy."
Lương Y Đồng nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu: "Được, nô tỳ nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành."
Dự Vương nhíu mày: "Không cần tự xưng nô tỳ."
Hắn ở vị trí cao đã quen, tùy tiện nói một câu cũng rất giống ra lệnh. Lương Y Đồng khép léo "Ồ" lên một tiếng, mặc dù mới gặp mặt mấy lần, nhưng nàng cũng nhìn ra Dự Vương rất thích yên tĩnh. Đang lúc muốn cáo lui, nàng lại nhìn thấy nghiên mực của Dự Vương sắp hết, mà bên cạnh hắn lại không có lấy một nha hoàn, hắn cũng đâu thể tự mình mài mực chứ?
Lương Y Đồng nâng khuôn mặt nhỏ lên, dò hỏi: "Vương gia, ta giúp người mài mực rồi đi có được không?"
Dự Vương nhìn qua nghiên mực, gật đầu.
Mực này là Tiêu Lĩnh trước khi đi giúp hắn mài, đã nhanh sử dụng hết.
Lương Y Đồng cầm nghiên mực đi rửa, lại lấy một ít nước sạch vào nghiên, cầm thỏi mực, lặp đi lặp lại động tác mài mực.
Dù trước đó nàng từng tự mài mực, nhưng thỏi mực nàng dùng lại không hề tốt đẹp gì, thấy mọi thứ trong phòng hắn đều thuộc hàng thượng đẳng, nàng mài cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng đồ tốt.
Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, dù trong lòng khẩn trương, động tác lại như nước chảy mây trôi, nhất cử nhất động đều rất đẹp mắt. Thấy nàng thật sự biết mài mực, Dự Vương mới không để ý tới nàng nữa.
Tiểu cô nương buông thõng đôi mắt, mài rất nghiêm túc. Dự Vương cũng không nói chuyện, lật quyển sách ra đọc. Hai người một đọc sách một mài mực, cũng rất hòa hợp.
Dự Vương đọc được vài trang, Lương Y Đồng đã mài xong.
Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, nàng thở phào, lúc ngẩng đầu thì cười theo thói quen: "Được rồi, Vương gia đã có thể dùng."
Nụ cười của nàng xán lạn, bộ dáng rất đáng yêu, Dự Vương lại nhàn nhạt liếc nàng một cái, lúc thu hồi ánh mắt thì nói một câu: "Không muốn cười thì miễn cưỡng làm gì?"
Thanh âm của hắn lạnh lùng, lời nói trong miệng không rõ là cảnh cáo hay đơn thuần là nhắc nhở. Nụ cười của Lương Y Đồng cứng lại, khuôn mặt vốn trắng nõn lập tức trở nên trắng bệch.
Nàng đúng là không muốn cười, mới vừa cải tử hoàn sinh, dù tâm sự trong lòng không nặng, nhưng mấy ngày gần đây cũng còn nhiều sầu não.
Chỉ là nàng biết rõ khuôn mặt tươi cười của mình rất dễ nhìn mà thôi. Lúc ở trong phủ của Tam Hoàng tử, hắn không thích người trong phủ tỏ vẻ uất ức cầu xin, Lương Y Đồng vì sống sót nên đã tập luyện cười rất lâu.
Ai ngờ lại bị Dự Vương nhìn thấu.
Lương Y Đồng bối rối quỳ xuống.
Dự Vương sở dĩ cảm thấy nàng cười miễn cưỡng là bởi vì đã nhìn thấy bộ dáng vui vẻ thực sự của nàng. Khi hắn quyết định tạm thời thu lưu nàng, nụ cười của nàng xuất phát từ nội tâm, ngược lại, nụ cười này tuy nhìn thì vui vẻ, nhưng lại không thật lòng.
Dự Vương phủ cũng không phải chỗ mua vui, không cần nàng phải bán rẻ tiếng cười, nên hắn mới nói như vậy.
Biết là nàng hiểu lầm, hắn chỉ thản nhiên nói: "Đứng lên đi, làm chính ngươi là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!