Chương 5: May Y Phục

Sau khi Lương Y Đồng trở lại chỗ ở, phát hiện trong viện có thêm một nha hoàn. Nha hoàn này khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan đoan chính, nhìn thấy Lương Y Đồng thì giải thích: "Tiêu đại nhân sợ người ở đây một mình sẽ sợ hãi, nên đã để nô tỳ chuyển đến làm bạn với người."

Nói xong, nàng lại giới thiệu chính mình một chút.

Lương Y Đồng biết được nha hoàn này tên là Ngọc Cầm, nguyên bản là hầu hạ ở Trúc Du đường, là một tam đẳng nha hoàn. Ngọc Cầm tới chỗ này không những có thể bầu bạn với Lương Y Đồng, còn có thể giúp đỡ quét dọn viện tử.

Ngọc Cầm đặt chăn đệm của mình trên giường, về sau sẽ ở trong sương phòng phía tây.

Đoán rằng Lương Y Đồng có lẽ đã đói bụng, Ngọc Cầm cười nói: "Vừa rồi nô tỳ đã lấy đồ ăn sáng về cho người, đặt trong chính phòng, cô nương mau đi ăn đi."

Thấy Ngọc Cầm tươi cười khéo léo, cử chỉ quy củ, Lương Y Đồng cũng cười cười, "Cảm ơn tỷ tỷ."

Ngọc Cầm vội vàng xua tay, "Cô nương gọi nô tỳ là Ngọc Cầm là được."

Ngọc Cầm mang tới hai món mặn một món canh, hình thức tuy không nhiều, nhưng ăn rất ngon, so với khi Lương Y Đồng còn ở Vũ An Hầu phủ thì tốt hơn nhiều.

Dùng cơm xong, nàng đang định bưng đồ ăn đến phòng bếp thì Ngọc Cầm lại chạy lên thu dọn trước, "Cô nương, để nô tỳ làm. Tiêu hộ vệ đã căn dặn nô tỳ, ngày sau nô tỳ đều sẽ đưa cơm cho người, người ăn xong cứ để đó là được."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, muốn nói tự mình làm là được. Nhưng tay chân Ngọc Cầm nhanh nhẹn, chưa gì bưng đồ đi rồi, thân ảnh cũng rất nhanh biến mất ở cửa.

Lương Y Đồng quả thực còn chưa quen với Dự Vương phủ, dứt khoát để tùy ý Ngọc Cầm.

Ăn xong, Lương Y Đồng mới có tinh lực để đánh giá chung quanh chỗ ở mới.

Tiểu viện này diện tích không quá lớn, có ba gian chính, phía đông và phía tây có hai thiên phòng, trong phòng đều trống không. Thấy phía sau viện tử có một cái giếng, nàng lấy một chậu nước, tính lau toàn bộ bàn ghế trong phòng một lần.

Sau khi trở về thì Ngọc Cầm nhìn thấy Lương Y Đồng đang làm việc, vội vàng lấy giẻ lau trong tay nàng đi, "Những thứ này để nô tỳ làm là được."

Thấy Ngọc Cầm lại tự xưng nô tỳ, Lương Y Đồng cong cong môi, "Tỷ tỷ cứ gọi ta là Y Đồng, ta cũng không phải chủ tử gì, Vương gia đã cứu ta, sau này ta sẽ hầu hạ người ấy, tỷ tỷ cảm thấy ta sẽ trở thành chủ tử nên mới như vậy thôi, đến đây cùng làm đi."

Ngũ quan nàng xinh đẹp, khi cười lên thì lông mày cong cong, mặc dù y phục trên người không quá hoa mỹ, trên thân lại có khí tức thoải mái. Dựa vào tướng mạo cùng khí chất này, Ngọc Cầm sao có thể tin tưởng nàng là nô tỳ.

Nhưng thấy Lương Y Đồng kiên trì, Ngọc Cầm cũng không ngăn cản nữa. Trước khi đến, Tiêu hộ vệ đã nói với nàng, hết thảy đều phải nghe theo cô nương, Ngọc Cầm liền cầm khăn cùng nàng lau bàn.

Viện tử này tuy không có người ở, nhưng vẫn có nha hoàn thỉnh thoảng quét dọn, nên bụi bẩn cũng không nhiều. Hai người bận rộn một canh giờ, lau triệt để sạch sẽ.

Lương Y Đồng còn đi qua giúp Ngọc Cầm trải giường nệm.

Khi nàng bận rộn, Ngọc Cầm liếc trộm một cái, bị Lương Y Đồng bắt được thì ngượng ngùng dời mắt, sau đó mới xấu hổ nói cảm ơn, chỉ cảm thấy tiểu chủ tử này thật kỳ lạ, vậy mà lại nguyện ý thân cận với nha hoàn.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Ngọc Cầm sao có thể biết, những sự ấm áp từng có trong nhân sinh của Lương Y Đồng đều là các nha hoàn dành cho nàng, Ngọc Cầm nhìn cũng không giống người khó tính, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, về sau các nàng sẽ luôn ở cùng một chỗ, Lương Y Đồng cũng muốn giữ quan hệ tốt với Ngọc Cầm.

Hai người cứ như vậy ở trong Thanh U đường.

***

Buổi trưa, Tiêu Lĩnh mới hỏi Dự Vương một chút, xem nàng có thể làm gì. Lúc Lương Y Đồng tưới cây Dự Vương cũng đã nhìn thấy, nghe vậy thì nhàn nhạt nói: "Nếu nàng ta không an tâm, thì để nàng ta chép kinh cầu phúc đi."

Buổi chiều, Tiêu Lĩnh có việc xuất phủ, trước khi đi còn tới Thanh U đường một chuyến, nói về chuyện ghi chép kinh phật với Lương Y Đồng. Hơn nửa canh giờ sau, nha hoàn đem kinh thư và giấy tuyên tới.

Lương Y Đồng vốn cho rằng chỉ đưa tới một bản kinh thư, ai ngờ lại có khoảng mười mấy bản, chủng loại phong phú, nào là chú đại bị, thánh vô lượng thọ, có kinh phù hộ sức khỏe, tiêu tai, thậm chí còn có cầu nhân duyên.

Lương Y Đồng mở ra xem thử, đoán là nha hoàn đã mang toàn bộ kinh thư trong phủ tới, có chút đau đầu. Nhiều kinh thư như vậy mà muốn chép xong hết, ít nhất cũng mất nửa năm, nhưng khi nào Vương gia cần thì bọn họ lại không nói.

Kinh cầu phúc không chỉ chú trọng sự thành tâm, mà cầu nguyện cho ai cũng cần biết rõ. Lương Y Đồng suy tư một chút, dự đính đến Trúc Du đường một chuyến để hỏi Tiêu Lĩnh, nhỡ mà Vương gia cần gấp thì nàng sẽ không làm chậm trễ.

Nàng đến Trúc Du đường mới phát hiện Tiêu Lĩnh có việc xuất phủ, Lương Y Đồng sợ quấy rầy Dự Vương nên không dám ở lại, trước khi đi lại hỏi: "Các ngươi có biết khi nào Tiêu đại nhân trở về không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!