Chương 45: (Vô Đề)

Nàng sao có thể thừa nhận là sợ Hoàng Diệu Nhi bò lên giường nên mới chạy tới, Lương Y Đồng ôm chặt cái gối trong lòng, thấp giọng giải thích, " Ta là vì thôn trang không có thị vệ tuần tra nên mới sợ, cũng không phải do Hoàng quản sự và Hoàng Diệu Nhi. Vừa rồi là ta suy nghĩ không kỹ đã chạy tới, dù có sợ hãi, ta ngủ ở gian ngoài cũng thực sự không ổn, ta đi tìm Xuân Nhi vậy."

Nàng nói xong liền muốn trốn đi, Dự Vương lại giữ lấy tay nàng. Cho rằng tiểu cô nương có chút sợ hãi, hắn áp chế gợn sóng trong lòng, rũ mắt nói: " Vậy ngủ ở đây đi."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, kỳ thật nàng ngủ ở đây cũng không ổn, hiện giờ Hoàng Diệu Nhi đã bị giải quyết, nàng không cần ở lại nữa, " Thật sự không cần, ta tới chỗ Xuân Nhi là được."

Lời nàng còn chưa dứt, nam nhân đã kéo nàng vào trong, cánh tay hắn cứng như sắt, rõ ràng là dùng lực khá lớn. Lương Y Đồng cứ như vậy bị hắn kéo vào bên trong, thấy nàng còn muốn chạy, Dự Vương giữ lấy bả vai nàng, nói: " Nghe lời."

Lương Y Đồng lướt nhìn qua chiếc giường lớn trong phòng, gương mặt đỏ đến mức nhỏ ra máu. Nàng cho dù muốn ở lại, cũng không thể ngủ cùng hắn nha, cho dù hắn coi nàng là muội muội thì nàng cũng không còn là tiểu hài tử nữa, nam nữ thọ thọ bất chung thân, bọn họ sao có thể ngủ cùng nhau?

Gương mặt Lương Y Đồng đỏ bừng, hàng lông mi run rẩy, nhỏ giọng nói," Không, không được, ta sao có thể ngủ ở đây? Ta, ta ngủ rất không ngoan, sẽ đoạt mất chăn của người."

Mặt nàng đỏ bừng, bên tai cùng dần nhiễm sắc hồng, biểu tình cực kỳ không tự nhiên. Nhìn dáng vẻ này của nàng, tim Dự Vương đập nhanh hơn vài phần. Hắn chật vật dời tầm mắt, giọng nói khàn khàn, "Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? ngươi ngủ trong phòng, ta ra gian ngoài."

Trong phòng ấm áp hơn gian ngoài rất nhiều, thôn trang cũng không có nhiều người, không có mệnh lệnh của hắn thì không ai dám tiến vào, nên dù nàng ngủ ở đây thì thanh danh cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Lương Y Đồng biết mình hiểu lằm, gương mặt lại càng đỏ lên. Dự Vương cũng đã đứng dậy đi ra ngoài, dáng người của nam nhân thẳng tắp, khí chất lỗi lạc, vẫn có bộ dáng thanh tâm quá dục như cũ, nhưng nội tâm đã không còn bình tĩnh như mặt ngoài.

Lương Y Đồng không hề nhìn ra sự dị thường của hắn, nàng thậm chí còn xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Vương gia có phẩm hạnh tốt như vậy, nào có thể ngủ với nàng, ngược lại là nàng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Lương Y Đồng ai oán một tiếng nhào lên giường, chôn đầu trong gối cũng không dám đi ra ngoài nữa.

Lăn lộn trên giường trong chốc lát, khi gương mặt không còn nóng nữa thì mới xoay người lại. Nàng vốn tưởng sẽ không ngủ được, nhưng không bao lâu sau đã chìm vào giấc mộng. Đại khái là do gặp phải Hoàng Diệu Nhi, nên nàng lại mơ thấy chuyện ở Tâm Hoàng Tử phủ.

Nàng mơ thầy Hoàng Diệu Nhi giống như các nữ nhân khác, bị Tam Hoàng tử đánh đến thương tích đây mình, sau đó, bị kéo ra ngoài, trên mặt đất toàn là máu. Nàng còn mơ thầy đêm đầu tiên bị Tam Hoàng tử gọi đến, lúc ấy nàng đã ở trong Tam Hoàng tử phủ hơn ba tháng, chân bị gãy trước đó đã hoàn toàn lạnh lại.

Buổi tối, khi nha hoàn đến hậu hạ lắm rửa thì Lương Y Đồng mới biết là hôm nay phải thị tầm. Lúc đó nàng không hề biết Tam Hoàng tử không thể giao h/ợp, nàng chỉ mới mười bốn, thậm chí còn không hiểu chuyện nam nữ là như thế nào chỉ mơ hồ biết là sẽ bị lột s. ạch quần áo, muốn làm gì thì làm. Nội tâm Lương Y Đồng lúc đó vô cùng bị dày vò, nàng thậm chí còn muốn tự sát.

Nhưng ở trong phòng ngay cả một cây trâm cũng không có, toàn bộ hành động của nàng đều bị người khác nhìn chằm chằm, không có cách nào tự tổn thương chính mình. Nàng bị ma ma nâng vào bồn tắm, cả người được tắm giặt thơm tho, chỉ mặc một cái áo mỏng đã bị mang đến chỗ Tam Hoàng tử.

Khi nàng bị đặt trong phòng Tam Hoàng tử, hắn ta đang uống rượu. Cảm xúc của hắn ta không ổn định, đôi mắt nhiễm màu đỏ tươi, nhìn thấy Lương Y Đồng, hắn ta cười đầy tà khí. Thiếu nữ quỳ ở trên giường, đôi mắt rưng rưng, khuôn mặt thanh thuần đến cực điểm, đẹp hơn tất cả những nữ tử hắn từng gặp, cũng khiến người ta có muốn dày và hơn cả.

Hắn ta nắm tóc nàng kéo xuống giường. Lương Y Đồng đau đến chảy nước mắt. Thiếu nữ có làn da trắng ngọc, cái cổ thon dài như thiên nga, còn vô cùng yếu ớt, dường như chỉ cần dùng ít sức lực là có thể bóp ch. ết nàng.

Nhìn bộ dáng run bần bật của nàng, lệ khi trong mắt hắn ta mới tan đi một chút, thêm một phần hứng thú. Hắn dường như rất thích nhìn mỹ nhân rơi lệ, ngón tay hắn ta từ môi nàng trượt xuống cổ, tiến gần bên tai nàng nói: "Biết phải hầu hạ ta như thế nào không?"

Lương Y Đồng không biết. Ma ma đã dặn dò nàng, vô luận như thế nào cũng không được chủ động tới gần Tam Hoàng tử, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không được động vào.

Lương Y Đồng bị nắm cổ, cảm nhận được lực đạo trên tay hắn ta, nàng càng run mạnh hơn. Cũng không biết là lấy đâu ra lá gan, nàng hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, nói: "Không biết thì làm sao? Muốn ta hầu hạ ngươi? Đợi kiếp sau đi! Có bản lĩnh thì bóp chế. t ta luôn đi!"

Biểu tình của hắn dần dần lạnh đi, cười vô cùng tàn nhẫn, "Không muốn hầu hạ ta?"

Hắn ta ngửa mặt lên trời, cong cong môi, khi tiến đến bên tai nàng lần nữa thì vô cùng lạnh nhạt: "Ngươi cho rằng ngươi có quyền lựa chọn sao? Được rồi, không muốn hầu hạ thì ta càng muốn, cởi y phục ra."

Lương Y Đồng không hề biết, ngày thường hắn ta gọi người tới hầu hạ đều chỉ đơn thuần là đánh mỹ nhân đó, làm bọn họ khóc. Thái độ này của nàng, ở một mức độ nào đó, không chỉ đã chọc giận Tam Hoàng tử, còn khiến đáy lòng hắn ta dâng lên một tia tàn ác. Nàng càng chống cự, hắn ta càng phải làm nhục nàng.

Lương Y Đồng không chịu cởi, Tam Hoàng tử lại gần bắt nàng cởi, nàng duỗi chân đá hắn ta, Tam Hoàng tử như biến thành một dã thú bị chọc giận. Lương Y Đồng vô cùng sợ, khi bị hắn ta xé áo, nàng chỉ cảm thấy trời đất trở nên u ám, lập tức giãy giụa chạy trốn.

Nàng va vào cái bàn, thấy chén trà rơi xuống thành từng mảnh, nàng run rẩy cầm lấy, đỏ mắt chỉ về phía hắn, "Ngươi đừng tới đây."

Tam Hoàng tử vừa tức giận vừa hưởng thụ sự sợ hãi của nàng. Hắn ta đi vài bước đến chỗ nàng, xé nát cái áo của nàng, da thịt tuyết trắng của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra, cho dù chưa hoàn toàn phát d. ục, vẫn có một sự dụ hoặc khó miêu tả.

Trong lòng Tam Hoàng tử vô cùng kích động, hạ thân lại hoàn toàn không có phản ứng. Hắn ta hận đến đỏ mắt, cầm lấy cái roi ở một bên quất lên cái lưng trắng nõn của thiếu nữ. Khi cây roi dừng ở trên người, Lương Y Đồng đau đến mức khóc thành tiếng.

Nàng ở trong mộng lại một lần nữa quay về đêm đó, nàng ngồi trong góc, đau đến run rẩy không ngừng, nam nhân không biết đã đánh bao nhiêu roi. Lúc đầu nàng còn có thể khống chế chính mình, không cầu xin hắn ta tha mạng, nhưng đến khi sắp ngất đi, nàng nhịn không được mà phải lên tiếng.

Khi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, Lương Y Đồng đã cuộn người thành một vòng. Nàng giống như một con vật bị ép vào đường cùng, nhỏ giọng nức nở, căn bản không biết rằng trong hiện thực, nàng cũng đang khóc.

Sự sợ hãi mà Tam Hoàng tử đem lại cho nàng sớm đã ăn sâu vào xương tủy. Trước khi được Dự Vương cứu về, đêm nào nàng cũng gặp ác mộng. không phải nửa đêm bừng tỉnh thì cũng ướt đẫm gối vào sáng hôm sau. Đến khi vào Dự Vương phủ, đeo đủ loại túi thơm giúp an thần, nàng mới có thể yên ổn mà ngủ.

Đêm nay, nàng lại gặp ác mộng, mà Dự Vương lại ở ngay gian ngoài. Khi tiểu cô nương nhỏ giọng nói mê, hắn lập tức mở mắt, vốn tưởng rằng nàng có thói quen nói mớ, qua đi rồi sẽ tốt, ai ngờ nàng lại bắt đầu nức nở, tuy nghe không quá rõ, nhưng lại cảm nhận được sự bất lực, hắn thậm chí còn nghe ra nàng đang tuyệt vọng. Dự Vương nhíu chặt mày ngồi dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!