Chương 44: (Vô Đề)

Lương Y Đồng trực tiếp xuống giường, xoa xoa đôi mắt đi ra ngoài, đi đến gian ngoài thì phát hiện Dụ Vương đang làm việc, trước mặt hắn là một đống công văn không biết là được mang tới lúc nào. Nghe được tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, thấy thiếu nữ đi chân trần thì lập tức nhíu mày lại

Hắn đứng dậy đi về phía nàng. "Sao không đi giày vào?"

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, mấy ngón chân trắng nõn không được tự nhiên mà cuộn tròn một chút, ngượng ngùng nói: "Quên mất."

Sợ đến đêm khuya, Hoàng Diệu Nhi sẽ bò giường, nàng mới không quản những cái khác mà chạy đi xem thử, cũng may trong phòng đốt than đầy đủ, lại còn trải thảm ở dưới nên cũng không quá lạnh. Dự Vương vẫn nhíu mày, gõ nhẹ lên trán nàng một cái, "Mau trở về đi."

Khi hắn xụ mặt vẫn rất có uy nghiêm, Lương Y Đồng nhăn mũi, ngoan ngoãn trở về giường, lại thấy Dự Vương cũng đi vào. Lương Y Đồng cầm đôi tất mang vào, đang muốn khom lưng cầm đôi giày thì nam nhân đã nhanh hơn chút. Đôi mắt Lương Y Đồng hơi giật giật, thẹn thùng mà rụt chân về, "Vương gia, ta tự làm được."

Thấy tiểu cô nương thật sự thẹn thùng, Dự Vương cũng không miễn cưỡng, trực tiếp đưa cho nàng. Lương Y Đồng đi giày xong thì trực tiếp nhảy xuống khỏi giường, hỏi thăm một chút mới phát hiện, nàng chỉ mới ngủ một canh giờ. Chờ nàng rửa mặt xong, Dự Vương cùng nàng dùng bữa tối. Trên bàn cơm có các loại rau dưa, còn có canh cá chép, thịt ba chỉ xào, gà hầm nấm, tuy rằng không phong phú bằng thức ăn ở Vương phủ, nhưng hương vị cũng không tôi.

Lương Y Đồng có chút đói bụng, ăn nhiều hơn so với thường ngày một chút.

Dùng bữa tối xong, theo lý thuyết, nàng nên trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng hôm nay nàng lại có chút cảnh giác Hoàng Diệu Nhi, hỏi: "Vương gia, người còn phải xử lý công việc sao?"

"Ừm, còn phải làm thêm một canh giờ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, không cần quản ta."

Lương Y Đồng vừa mới ngủ một giấc, bây giờ vẫn còn rất nhiều tinh thần, vội vàng lắc đầu, "Ta mới ngủ dậy, còn chưa buồn ngủ, ta đi mài mực cho Vương gia, bồi người thêm một lúc."

Nàng vừa nói xong liền lập tức đứng lên, đi về chỗ hắn làm việc. Lúc này chỉ mới giờ tuất, vẫn chưa quá muộn, Dự Vương cũng không ngăn cản nàng.

Khi hắn xử lý công việc, nàng dứt khoát ở bên cạnh tùy tiện đọc một quyển sách. Sách này viết về vấn đề trị quốc, Lương Y Đồng tuy chưa bao giờ tiếp xúc với thể loại này nhưng lại rất thích đọc, bất tri bất giác đã mê mẩn, Dự Vương làm việc xong từ lúc nào cũng không biết.

Cho đến khi Dự Vương duỗi tay gõ nhẹ lên trán nàng một cái, nàng mới hoàn hồn, khi ngước mắt lên thì đúng lúc đối diện với ánh mắt chăm chú của nam nhân, "Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, đang muốn lui ra ngoài thì lại thấy Hoàng quản sự cung kính mà gõ cửa, đứng bên ngoài nói: "Vương gia, Lương cô nương, nô tài đã sai người đun nước nóng, hiện tại đã có thể tắm gội." Vừa rồi ông luôn đứng chờ ở trong viện, thấy bọn họ đứng lên thì mới vội vàng đi tới.

Ở bên ngoài đi lại cả ngày, tất nhiên là phải tắm, Dự Vương nói: "Mang nước đến đi."

Biệt trang không so được với Dự Vương phủ, không có bồn tắm, chỉ có thể ở frong thùng gỗ tắm rửa một chút. Dự Vương nói với Hoàng quân sự: "Đun thêm than trong phòng nàng ấy."

Hoàng quản sự cung kính đồng ý. Thấy Vương gia muốn tắm rửa, Lương Y Đồng lập tức nhớ tới khi Tam Hoàng tử tắm, Hoàng Diệu Nhi không được triệu mà đến, bộ y phục trên người rõ ràng là muốn câu dẫn nam nhân. Nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng của nàng ta trước mặt Dự Vương, Lương Y Đồng có cảm giác khó chịu.

Nàng thấp giọng nói: "Ta chưa buồn ngủ, đợi chút nữa sẽ tắm, không cần quản ta, Vương gia đi tắm đi."

Dự Vương rũ mắt quét qua tiểu cô nương một cái, hiển nhiên là không rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, "Đi lại một ngày không mệt sao?"

Lương Y Đồng cong cong môi, "Không mệt, khi xuống núi đều là Vương gia cõng ta mà. Vương gia đi tắm trước đi, cuốn sách trị quốc này ta rất thích đọc, ta muốn đọc thêm nửa canh giờ nữa, đọc xong sẽ đi nghỉ ngơi."

Thấy nàng ôm sách không nỡ buông tay, Dự Vương cũng không can thiệp. Vốn là đến để chúc mừng sinh thần cho nàng, chút yêu cầu nho nhỏ này cũng không tới mức không để thỏa mãn nàng. Dự Vương gật gật đầu.

Hoàng quản sự không khỏi nhìn Lương Y Đồng một cái. Thấy nàng lại ngồi xuống trong phòng của Vương gia, trong lòng ông ta không khỏi có chút bồn chồn. Chẳng lẽ thiếu nữ này nhìn thấu tâm tư của Hoàng Diệu Nhi, sợ nàng ta tới dụ dỗ Dự Vương nên mới canh chừng ở đây?

Hoàng quản sự nói: "Trời đã tối rồi, không bằng Lương cô nương về phòng trước đi. Lão nô đã sai ngươi thêm than ở bên đó, nhất định là ấm áp hơn ở đây."

Lương Y Đồng xua tay, "Không có việc gì, ta không lạnh, ở chỗ này đọc thêm một chút, lát nữa cũng không cần tới trả sách, sau đó về phòng nghỉ ngơi là được, các ngươi làm việc đi, không cần quản ta."

Gã sai vặt lúc này đã nâng thùng gỗ tới. Dự Vương liếc tiểu cô nương một cái, thấy nàng ngồi trên ghế thì cũng không nói gì, chỉ là nghĩ đến lát nữa tắm rửa, nàng lại ngồi ngay bên ngoài, nói không chừng thanh âm sẽ bị nàng nghe thấy hết, trong lòng Dự Vương liền giật giật.

Hầu kết của hắn lăn lộn, lại sợ bị người khác nhìn ra sự khác thường liền xoay người đi vào nội thất. Gã sai vặt đã bê thùng gỗ vào, lại đổ thêm nước ấm, sau đó cung kính lui xuống.

Lương Y Đồng nói là đọc sách, nhưng khi Dự Vương tiến vào thì không hề mở sách ra, mà nhìn chằm chằm ngoài sân. Nàng cùng Dự Vương cưỡi ngựa tới đây, bên cạnh đến một thị vệ cũng không có, hiện giờ trừ bỏ Hoàng quản sự tự mình canh gác thì không còn ai khác, Hoàng Diệu Nhi mà muốn vào, chỉ cần được Hoàng quản sự cho phép, căn bản không có việc gì khó.

Qua không bao lâu, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Diệu Nhi đi đến. Trời lạnh như vậy, nàng ta vậy mà chỉ mặc một thân y phục mỏng dính, Lương Y Đồng ngồi ở bên trong còn nhìn thấy bộ ng. ực đầy đặn của nàng ta. Thực sự là giống y hệt với lần trước, chỉ là lần này trên chân nàng ta không có lục lạc.

Hoàng quản sự nhìn Lương Y Đồng một cái, thấy thiếu nữ đã đứng lên, ánh mắt có chút lạnh lùng, trong lòng ông ta liền hiểu rõ, hiện tại không thể cho Hoàng Diệu Nhi vào. Ông ta đi ra vài bước, nói với nàng ta: "Vừa rồi ta quên đưa xà bông cho Vương gia nên mới kêu con đi lấy, để ta mang vào trong là được, con đi về trước đi."

Nói xong còn đưa mắt ra hiệu với nàng ta, để nàng ta tạm thời đứng nóng nảy. Khi Hoàng Diệu Nhi nhìn thấy Lương Y Đồng thì trong lòng cũng hiểu ra, nàng ta hơi mím môi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, chỉ cảm thấy thiếu nữ này đang cố ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!