Sau khi Lương Y Đồng bị cướp đi, Dự Vương trước tiên là cho điều tra người xuống tay. Hắn phái toàn bộ ám vệ bên người ra ngoài, cho đến giờ sửu canh ba mới tìm được tên bắt người kia, cho đến khi tra ra Túy Sinh lâu thì trời cũng đã sáng.
Dự Vương trực tiếp dẫn người tới Túy Sinh lâu, hộ vệ trong đó rất nhanh chóng bị thuộc hạ của hắn khống chế, khi hắn dẫn người đi vào phòng của Oánh Oánh, Lương Y Đồng đã nhảy xuống nước.
Sau khi không thấy Lương Y Đồng, ánh mắt Trịnh ma ma lập tức có chút trốn tránh.
Dự Vương nhíu mi, để cho Tiêu Lĩnh thẩm vấn một phen. Khi hắn đi đến cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của tiểu cô nương đang ra sức bơi đi, tốc độ càng lúc càng chậm lại, tựa hồ có gì đó không ổn.
Sau khi nghe Trịnh ma ma nói nàng trúng mị dược, Dự Vương thậm chí không kịp thẩm vấn mị dược là như thế nào, sợ nàng xảy ra chuyện nên lập tức nhảy xuống. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại không so được với tốc độ rơi của thiếu nữ, nàng rất nhanh đã chìm xuống.
Hắn ôm eo nàng, áp sát nàng vào trong lòng mình, thấy nàng đã không còn ý thức, hắn không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp hôn lên môi nàng, truyền khí cho nàng.
Thiếu nữ cực kỳ an tĩnh, vẫn không hề có chút phản ứng. Dự Vương lại lần nữa hôn xuống, lông mi của Lương Y Đồng mới nhẹ nhàng run rẩy.
Trong lúc mơ hồ, nàng dường như cảm nhận được có nam nhân đỡ lấy cái ót của mình, hôn lên môi mình, cho dù còn ở trong nước, nàng vẫn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, cũng cảm nhận được đôi môi mềm mại kia.
Hô hấp của Lương Y Đồng có chút dồn dập, theo bản năng dán chặt lấy môi hắn, cướp đoạt toàn bộ hô hấp của hắn. Khi môi lưỡi triền miên, thân thể Dự Vương hơi căng cứng, thiếu nữ lại giống như mèo con đang đói, chỉ biết theo bản năng giữ chặt.
Lúc vừa mới hôn thì còn chưa cảm thấy gì, dù sao thì tiểu cô nương cũng đang gặp nguy, hắn chỉ muốn truyền khí mà thôi. Nhưng khi nàng tham lam mà dán lấy hắn, hắn bắt đầu cảm giác không ổn.
Đôi môi mềm mại ngọt ngào cùng cái lưỡi lưu loát của nàng mang đến cho hắn sự kí©h thí©ɧ không thể tả, cột sống của hắn cũng có chút tê dại, chỉ cảm thấy cả người khô nóng. Khi nhận ra bản thân vậy mà lại nổi lên tà niệm với một tiểu cô nương, Dự Vương lập tức nhíu mày..
Ngay sau đó, hắn dời môi, ôm eo nàng, mang nàng từ dưới đáy lên mặt nước, sau khi hít đủ không khí, Lương Y Đồng cũng từ từ tỉnh lại.
Y phục ướt sũng dính sát trên người, phác họa ra đường cong lả lướt đầy hấp dẫn của thiếu nữ, rõ ràng là bình thường rất nhỏ con, vậy mà cũng quyến rũ như vậy.
Dự Vương không dám nhìn nhiều, đôi mắt của hắn có chút thâm trầm, khi mở miệng thì giọng nói cũng hơi khàn, "Còn đủ sức không?"
Hắn hỏi xong liền thử buông lỏng tay.
Thân thể yếu đuối không xương của thiếu nữ lại lần nữa rơi vào trong nước, Dự Vương nhíu mi, lại ôm lấy nàng vào trong lòng, thân thể mềm mại của nàng một lần nữa dán lên người hắn.
Giờ khắc này, Dự Vương mới hiểu vì sao lại có cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc. Chẳng sợ hai người đều ở trong nước, thân thể nho nhỏ của nàng đối với hắn mà nói có một lực hấp dẫn kỳ lạ, khiến cho đáy lòng hắn trở nên rối loạn.
Dự Vương miễn cưỡng loại bỏ tạp niệm, thấp giọng nói: "Nắm chặt ta, ta mang ngươi lên."
Hắn nói xong, liền ôm theo nàng mà bơi tiếp. Lương Y Đồng chật vật nắm vạt áo của hắn, mơ hồ nhớ tới trước lúc hôn mê, hình như môi hắn dính sát vào môi nàng, chẳng lẽ hắn thực sự hôn nàng?
Lương Y Đồng mơ hồ nhớ lại cảm giác môi lưỡi tương giao, mặt nàng có chút nóng lên, trong lòng lại thấy có chút may mắn. Nếu hắn đến muộn một bước, chỉ sợ nàng sẽ phải chết ở chỗ này. Khi ý thức dần trở nên rõ ràng, thân thể lại bắt đầu trở nên khó chịu.
Dù còn ở trong nước nhưng cả người nàng đều khó chịu, giống như có cả vạn con kiến bò trong người, vừa ngứa vừa nóng. Chỉ khi tiếp xúc với hắn, có cảm giác lạnh lạnh thì mới thoải mái hơn chút. Lương Y Đồng thực sự không hiểu là bị làm sao.
Sau khi được hắn ôm vào lòng, cả khuôn mặt nhỏ của nàng đều theo bản năng mà cọ cọ vào ngực hắn, nàng vẫn chưa nhận thấy thân thể Dự Vương cứng đờ, cơ bắp cũng căng chặt, nàng chỉ muốn sát lại hắn thêm chút, giống như chỉ có như vậy thì cảm giác kiến bò này mới tiêu tán đi chút.
Dự Vương rũ mắt nhìn nàng một cái, tiểu cô nương biểu tình mê ly, trạng thái không đúng lắm, khuôn mặt nhỏ cọ đi cọ lại trong ngực hắn.
"Lương Y Đồng?"
Lương Y Đồng không để ý tới hắn, thậm chí nàng còn có chút mê luyến hương vị trên người hắn, đầu nhỏ chôn trong ngực hắn chưa nói, theo động tác bơi của hắn, nàng càng thêm có chút không thích hợp, không chỉ gắt gao ôm lấy hắn, còn muốn hôn lên cổ hắn.
Nếu đổi thành người khác, Dự Vương đã sớm một đao chém chết. Từ trước đến nay hắn không có hảo cảm với nữ nhân, cũng chưa từng có tà niệm gì, hiện giờ lại bị nàng làm cho khô nóng cả người.
Hắn duỗi tay xách vạt áo của nàng, đưa nàng ra xa mình một chút, ánh mắt của thiếu nữ lập tức mê man, biểu tình cũng có chút thống khổ. Nghĩ đến mị dược mà Trịnh ma ma nói, Dự Vương mơ hồ hiểu ra cái gì đó, hắn có chút đau đầu, thấp giọng nói: "Chờ lát nữa uống giải dược sẽ không sao, kiên trì một chút."
Thần chí Lương Y Đồng hơi tỉnh táo lại, nhận ra vừa rồi mình đã làm cái gì, mặt càng nóng hơn. Sợ bản thân lại bất chấp dính lên người hắn, nàng cắn mu bàn tay, gia tăng cảm giác đau đớn thì sự dày vò kia mới bớt đi.
Thấy nàng cuối cùng cũng ngoan hơn chút, Dự Vương thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ ngay sau đó đã ngửi thấy mùi máu tươi, hắn rũ mắt nhìn nàng một cái, mới phát hiện nàng đang gắt gao cắn mu bàn tay, máu tươi dọc theo cánh tay mảnh khảnh của nàng mà rơi vào trong nước.
Dự Vương nhíu mi, sợ nàng lại tự hại mình, dứt khoát điểm huyệt ngủ của nàng, thân thể thiếu nữ hoàn toàn mềm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!