Lục Cẩm theo bản năng kéo chăn mỏng lên người, che khuất đi thân thể. Phó Minh Trác phất tay với Thanh Trúc, lệnh cho nàng lui xuống, lúc này mới đi đến mép giường.
Hắn cơ hồ là một đêm không chợp mắt, hiện giờ thần thái vẫn tươi sáng, nhìn thấy động tác kéo chăn của nàng, Phó Minh Trác nhíu mi. Hắn ngũ quan tuấn mỹ, mặt mày sáng sủa, khóe môi hơi nhếch lên, càng phác họa ra cảm giác phong lưu tùy ý, "Che cái gì? Chẳng lẽ không biết như ẩn như hiện càng câu dẫn hơn sao?"
Đôi mắt hoa đào của hắn đen nhánh thâm thúy, ánh mắt nhìn nàng cũng thực sự là ý vị thâm trường, biểu tình của Lục Cẩm hơi dừng một chút, mới không bị mắc lửa, nàng xốc mí mắt lên, nói: "Huynh đuổi Thanh Trúc đi là muốn hầu hạ ta mặc y phục sao?"
Phó Minh Trác cười nói: "Cầu còn được."
Thấy giọng nói của nàng khàn đến lợi hại, Phó Minh Trác đi tới cạnh bàn, rót một chén nước. Lục Cẩm cho rằng bản thân hắn khát nước, không khỏi trừng hắn một cái, biết ngay là hắn sẽ không hầu hạ người khác, Lục Cẩm vốn dĩ cũng không trông cậy vào sự hầu hạ của hắn.
Nàng lười động, ngáp một cái, lên tiếng nói: "Thanh Chi đâu? Còn chưa tiến vào hầu hạ"
Theo động tác buông tay của nàng, chăn cũng rơi xuống dưới, đầu vai trắng nõn của thiếu nữ lại lần nữa lõa lồ ra ngoài. Nàng chỉ mặc yếm, cái có thể che tất nhiên là hữu hạn, trên cổ cùng xương quai xanh có rất nhiều vết đỏ hồng, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Khi Phó Minh Trác bưng chén nước tới, vừa lúc nhìn thấy một màn này, hắn tất nhiên là nghe được lời nàng nói, tưởng tượng khi Thanh Chi hầu hạ nàng đã vô số lần nhìn thấy thân thể của nàng, hơi thở trên người hắn không khỏi có chút lạnh.
Nụ cười bên môi hắn cũng thu lại, "Còn trông đợi vào nàng ta hầu hạ? Nha hoàn có tâm tư bất chính như vậy, nên bị xử lý từ sớm.
Lục Cẩm lòng tràn đầy nghi hoặc, "Tâm tư bất chính?"
Thanh Chi là một trong những nha hoàn thiếp thân của nàng, tuy rằng không được nàng coi trọng như Thanh Trúc, ngày thường hành sự cũng coi như ổn thỏa, phẩm hạnh tất nhiên không có vấn đề gì. Thấy hắn trầm mặt, không có ý định giải thích, Lục Cẩm không khỏi nhíu mi một chút, "Nàng ấy chọc huynh không vui sao?"
Phó Minh Trác hừ một tiếng, không nhiều lời về đề tài này nữa, trong lòng lại đã quyết định, lát nữa sẽ tìm lý do đuổi Thanh Chi đi.
Tâm tình của Phó Minh Trác lúc này mới tốt hơn chút, thấy ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người mình, biểu tình luôn luôn bình tĩnh có chút không duy trì được, lông mi nàng run rẩy, động tác mặc y phục cũng nhanh hơn. Lúc này ánh mắt của Phó Minh Trác mới di chuyển một chút, dừng ở trên mặt nàng, "Há miệng"
Lục Cẩm kéo kéo vạt áo, nghe được hắn nói thì động tác trong tay mới dừng lại, thấy hắn muốn đút nàng uống nước, nàng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn mở miệng ra. Động tác của hắn tuy rằng không được ôn nhu, nhưng cũng không đến mức để nước đổ ra ngoài, Lục Cẩm uống xong, hắn mới đặt cái chén trong tay xuống.
Cảm giác được hắn hầu hạ như thế này rất là mới lạ, Lục Cẩm nhịn không được mà cong cong môi, duỗi tay chọc vào mặt hắn một chút, "Nếu huynh lại săn sóc hơn một chút, ta sẽ hoài nghi, huynh có phải bị người nào đó nhập vào không."
Mặt Phó Minh Trác có chút đen, đôi tay lấy áo ngoài cho nàng cũng dừng một chút, hắn cắn môi nàng một cái, chi cảm thấy nha đầu này chỉ biết làm người ta tức giận, "Như thế nào? Chẳng lẽ ngày thường đối xử với muội rất tệ sao?"
Lục Cẩm cười hì hì lắc đầu, tất nhiên là không xấu. Trước khi thành thân, biểu ca luôn luôn thương nàng, khoảng thời gian trước chỉ là tính tình có chút lớn mà thôi. Trước kia tuy hắn đối xử tốt với nàng, lại cũng không đến mức bưng trà rót nước, hầu hạ nàng mặc y phục.
Lục Cẩm thích sự thân mật này, không khỏi cười đến mi mắt cong cong. Phó Minh Trác nhéo mũi nàng, không có chút biện pháp nào, tiếp tục hầu hạ. Sau khi mặc y phục xong, lại đi giày cho nàng.
Khi chân chạm đất tính đứng lên, eo Lục Cẩm lại đột nhiên tê rần, nàng vẫn luôn sợ đau, lập tức, trong mắt dâng lên một tầng sương mù, mắt to ngập nước nhìn rất đáng thương.
Phó Minh Trác duỗi tay đỡ eo nàng, "Không thoải mái sao?"
Nghĩ đến những động tác yêu cầu cường độ cao tối hôm qua, trong mắt Lục Cẩm hiện lên một chút u oán, "Đều tại huynh."
Thanh âm của tiểu cô nương mềm mại, không khỏi làm người ta yêu thương. Phó Minh Trác ngồi xuống giường, ôm nàng lên đùi, duỗi tay xoa xoa vòng eo của nàng. Bàn tay của hắn rất lớn, lại chưa thả nhẹ lực đạo, Lục Cẩm đau đến mức nhe răng trợn mắt, "Đau đau đau."
Phó Minh Trác hơi thả lỏng lực độ, hắn cúi đầu hôn môi tiểu cô nương, động tác vô cùng ôn nhu. Lục Cẩm thích dáng vẻ này của hắn, dễ như trở bàn tay đã bị dời lực chú ý.
Nhân lúc nàng có chút trầm mê, tay hắn lại gia tăng lực đạo, Lục Cẩm kêu đau một tiếng, rồi lại thấy nơi được hắn xoa nóng lên, thoải mái hơn nhiều.
Phó Minh Trác hôn môi nàng, "Có tốt hơn không?"
Lục Cẩm gật đầu, cảm giác nhức mỏi thực sự bớt đi nhiều. Nàng lười biếng dựa vào trong lòng Phó Minh Trác, trong lúc nhất thời có chút không muốn nhúc nhích, giống như tối hôm qua, hai người hoàn toàn hòa làm một thể.
Phó Minh Trác thích bộ dáng ỷ lại này của nàng, lại hôn lên môi nàng một cái, "Đi ăn chút gì trước đi."
Lục Cẩm gật đầu, "Không phải buổi trưa huynh không trở về ăn cơm sao? Sao hôm nay lại trở lại?"
Phó Minh Trác có chút nhớ nàng nên mới chạy về, căn bản không có nhiều thời gian ở lại, cùng nàng ăn chút gì đó liền đứng dậy rời đi. Khi đi lại nghĩ tới Thanh Chi, nói với quản gia bên người, "Tạm thời khống chế nàng ta, không được để nàng ta tới trước mặt phu nhân hầu hạ."
Lục Cẩm ăn xong lại ngủ một lát, sau khi tỉnh dậy mới phát hiện Thanh Trúc nhìn mình muốn nói lại thôi, Lục Cẩm ngáp một cái, lười biếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!