Lương Y Đồng chớp chớp mắt, cho rằng Vương gia lại chê nàng ồn ào, không khỏi phồng má.
Nhưng giờ phút này hắn đang che môi của nàng, khi nàng phồng má thì đôi môi phấn nộn cũng hơi nhô lên, như là đang hôn hắn vậy.
Khi lòng bàn tay được đôi môi mềm mại của thiếu nữ chạm vào, Dự Vương chỉ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Đôi mắt của hắn tối sầm, buông bàn tay đang che miệng nàng ra, thấy bộ dáng tức giận của tiểu cô nương thì hắn mới biết mình hiểu lầm, hắn ấn nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Mau ngủ đi."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn không động, bả vai nam nhân rất cứng rắn, dựa vào cũng không quá thoải mái, nàng vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, ai ngờ lại thật sự thiếp đi.
Đi từ Lương phủ đến Dự Vương phủ mất tầm ba mươi phút, mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại, nàng mới mơ mơ màng màng mở to mắt.
Khi xuống xe ngựa, trời đã hoàn toàn sáng, Lương Y Đồng lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trong, bỗng thanh tỉnh hoàn toàn, "Vương gia, hôm nay người không thượng triều sao?"
"Xin nghỉ hai ngày, mai mới đi."
Lương Y Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ Lương lão gia tử, Dự Vương cũng xin cho nàng nghỉ hai ngày.
Đến buổi chiều, Lương Y Đồng lại đi học vẽ.
Khi Dự Vương phái người tới xin nghỉ thì chỉ nói là nàng có việc, xin được nghỉ hai ngày, thấy nàng tới, Lương lão gia tử cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể.
Hôm nay vẫn cho nàng vẽ người, ông rút ra một bức tranh của Lương lão phu nhân.
Mấy bức tranh này đều là Lương lão gia tử vẽ khi rảnh rỗi, trong tranh là lão phu nhân lúc còn niên thiếu.
Lão thái thái thời thiếu nữ ngũ quan xinh đẹp, mặt mày ôn hòa, nhìn là biết một cô nương tri thu đạt lễ.
Lương Y Đồng nghiêm túc vẽ lại.
Khi nàng đang vẽ tranh, Lương Việt Trầm liền chạy tới chỗ lão thái thái.
Lương Việt Trầm từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, lại tuấn tú lịch sự, vô cùng tuấn lãng, lão thái thái cũng sủng ái hắn nhiều hơn mấy phần, nhìn thấy hắn thì lập tức tươi cười, "Không phải con đang ở trong cung làm việc sao? Sao hôm nay đã trở lại rồi?"
Lương Việt Trầm nói: "Tôn nhi mỗi mười lăm ngày có thể nghỉ nửa ngày, đúng lúc là hôm nay, liền chạy tới thăm tổ mẫu."
Thấy hắn hiếu thuận, Lương lão phu nhân nở nụ cười, "Tổ mẫu biết con hiếu thuận, nhưng con đi làm vất vả, có nhớ mong tổ mẫu thì sai người tới chuyển lời là được, đâu cần lần nào cũng đến?"
Trước kia khi còn đọc sách tập võ, hắn cũng vô cùng nghiêm túc chuyên tâm, nên lão thái thái đương nhiên là rất yên tâm về ý thức của hắn.
Chỉ cảm thấy tôn tử này, tuy nhìn qua thì rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại quan tâm mọi việc hơn bất kỳ ai khác.
Lương Việt Trầm nói với lão thái thái mấy câu, mới đi vào vấn đề: "Lần này tôn nhi tới thật ra còn có một chuyện muốn tổ mẫu hỗ trợ."
Lão thái thái thực sự rất kinh ngạc, tiểu tử này lớn như vậy rồi, chưa có lần nào mở miệng nhờ vả vị tổ mẫu này, cũng không biết là có chuyện gì, "Có việc gì thì con cứ nói, nếu tổ mẫu có thể giúp, tất nhiên sẽ không chối từ."
Lương Việt Trầm nói: "Khoảng thời gian trước, khi mà chưa tiến cung nhậm chức, con từng gặp Lương cô nương một lần.
Ngày đó, tổ phụ yêu cầu Lương cô nương vẽ lại con, tôn nhi không cẩn thận nhìn thấy bức tranh kia thì hiểu lầm dụng ý của nàng ấy, thái độ có chút quá đáng, sợ là đã đắc tội nàng ấy rồi.
Trong lòng tôn nhi có chút băn khoăn, biết được hôm qua là sinh thần của nàng ấy nên đã sai người đi kiếm quà tặng cho nàng ấy thay lời xin lỗi, nhưng sợ rằng nàng ấy biết là con đưa sẽ không chịu nhận, không bằng tổ mẫu thay con tặng cho nàng ấy đi?"
Trong mắt Lương lão thái thái có chút kinh ngạc.
Tuy lão phu nhân tính cách hiền lành, nhưng cũng rất có mắt nhìn người, lập tức hiểu thấu dụng ý của Lương Việt Trầm.
Hắn đâu từng để ý đến thái độ của mấy cô nương bên cạnh chứ? Với tính tình của hắn, phỏng chừng là chỉ ước gì mấy cô nương cách xa hắn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!