Khi chuẩn bị xuất phát rời đi, Dự Vương mới phát hiện tiểu cô nương dường như có chút không vui, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo chút lo lắng, hỏi nàng thì chỉ lắc đầu.
Dự Vương nhíu mi, cho đám người Tần quản sự lui xuống, trực tiếp ở trước mặt Lương Y Đồng gọi ám vệ ra.
Nhìn thấy thân ảnh của ám vệ, Lương Y Đồng hơi giật mình, căn bản không dự đoán được phía sau nàng lại có người, ánh mắt nàng có chút khiếp sợ, hơi nhíu mày lại.
Thấy biểu tình của nàng không đúng.
Dự Vương mới nhớ ra chuyện ám vệ hắn không hề nói cho nàng, tuy rằng là vì bảo vệ nàng, nhưng không giải thích thì khó tránh khỏi hiểu lầm.
Dự Vương xoa xoa chóp mũi, thấp giọng nói: "Lần trước ra ngoài, không phải ngươi thiếu chút nữa xảy ra chuyện sao? Ta mới bảo bọn họ đi theo người, cũng không phải là đang giám sát ngươi."
Lương Y Đồng nhíu mày cũng không phải là vì hoài nghi mục đích của hắn, nàng thấp giọng nói: "Bồi dưỡng một ám vệ tiêu tốn không ít công sức, Vương gia hà tất gì phải lãng phí hai người ở bên cạnh ta?"
Lúc này Dự Vương mới thở phào nhẹ nhõm, "Cái này tính là gì chứ, bọn họ đi theo ngươi thì ta mới yên tâm."
Thấy hắn nói trực tiếp như vậy, trong lòng Lương Y Đồng cảm động đến rối tinh rối mù.
Nàng thậm chí còn cảm thấy, có lẽ là đời trước nàng sống quá thảm, đời này mới gặp được Vương gia.
Thấy hắn kiên trì muốn hỏi ám vệ về chuyện đã xảy ra, Lương Y Đồng mới thấp giọng nói: "Ta nói là được.
Giữa trưa khi đi lấy nước, ta nghe được mấy nha hoàn khua môi múa mép, nói chuyện Hoàng Diệu Nhi bị đuổi đi có lẽ liên quan tới ta, trong lòng ta có chút không thoải mái nên tâm tình mới hơi sa sút."
Sợ rằng Dụ Vương biết đám nha hoàn hồ ngôn loạn ngữ thì tâm tình sẽ không vui, Lương Y Đồng mới hướng sự tình về phía mình, Dự Vương lại không dễ bị lừa như vậy, nếu trong mắt của nàng không có sự lo lắng dành cho hắn thì có lẽ hắn sẽ tin.
Biết rằng nhất định là có liên quan đến mình, Dự Vương mặc kệ lời giải thích của nàng, trực tiếp nói với ám vệ: "Các ngươi nói đi."
Ám vệ quỳ xuống, biểu tình có chút không được tự nhiên.
Bọn họ tập võ từ nhỏ, thính lực đều không tồi, đám nha hoàn nói gì tất nhiên là nghe được hết.
Thấy Dự Vương chờ bọn họ đáp lời, một trong số đó liền thành thật lặp lại lời nói của đám nha hoàn một lần, nghe đến khúc đam mê đồng tính, sắc mặt của Dự Vương có chút cổ quái.
Lương Y Đồng lại trộm nhìn Dự Vương một cái, thấy biểu tình của hắn không thích hợp, trong lòng nàng không khỏi lộp bộp.
Dự Vương để cho ám vệ lui ra, vẫy vẫy tay với nàng, "Lại đây."
Lương Y Đồng không biết hắn muốn làm gì, ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn, trong mắt đều là quan tâm.
Nàng vừa tới gần, Dự Vương liền duỗi tay búng trán nàng, lực đạo khá lớn, không hề ôn nhu như mấy lần trước.
Lương Y Đồng che trán kêu đau, ngay sau đó lại nghe nam nhân nhân nói: "Chẳng lẽ ngươi tin à? Thật sự cảm thấy ta có đam mê đồng tính à?"
Đôi mắt của hắn hơi thâm trầm, cả người đều lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Lương Y Đồng thu hồi đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn về, vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là không biết hắn lại hiểu lầm như thế, vội vàng lắc lắc đầu giải thích: "Sao có thể? Vương gia sao lại nghĩ vậy? Ta hầu hạ trước mặt Vương gia cả ngày, tất nhiên là hiểu Vương gia, ta chỉ sợ Vương gia nghe lời này xong sẽ không vui nên mới có chút lo lắng!"
Nguy hiểm trong mắt Dự Vương lúc này mới giảm bớt đi một chút.
Nhìn thấy biểu tình của hắn, Lương Y Đồng không khỏi có chút buồn cười, nhịn không được mà cong cong môi, trêu ghẹo: "Chẳng qua là Vương gia cũng nên mau chóng cưới Vương phi đi, người chậm chạp không thành thân, khẳng định là có không ít người suy đoán lung tung."
Dự Vương như thật như giả hỏi một câu, "Ngươi cũng cảm thấy ta nên mau chóng tìm một người à?"
"Đương nhiên!"
Dự Vương cong cong môi, búng trán nàng một cái, "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."
Thấy hắn hiếm khi cười một lần, Lương Y Đồng có chút không hiểu được, nhưng điều này cũng không trở ngại nàng thưởng thức sắc đẹp của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!