Chương 47: (Vô Đề)

Tròng mắt đen nhánh của nam nhân âm trầm đến mức có thể chảy ra nước, như là đang có một hồi bão tố mãnh liệt, còn hơi cuồng bạo, nhưng sự cáu kỉnh đó được đặt ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.

Lương Y Đồng cho rằng hắn không vui, ngón tay tinh tế mềm mại khẩn trương mà bấu vào nhau, lúng ta lúng túng giải thích: "Ta thật sự không có ý gì khác, ta biết thân phận ta thấp hèn, cũng không phải là mưu toan làm thân với người, ta chỉ là...! Vương gia không muốn cũng không sao."

Nàng thực sự là chưa bao giờ quẫn bách như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không tự giác mà cắn đôi môi mềm mại.

Dự Vương nào có thể nhìn được dáng vẻ này của nàng.

Hắn duỗi tay xoa đầu nàng, "Ta cũng không nói là không được, Muốn gọi thì cứ gọi.

Ngươi cùng ta tuy không cùng huyết thống, nhưng ngươi ở trong lòng ta còn quan trọng hơn muội muội, về sau không được tự coi nhẹ mình, hiểu không?"

Mấy thứ linh tinh như thân phận thấp hèn, Dự Vương không muốn nghe thêm lần nữa.

Nàng tuy là thứ nữ, nhưng hắn cũng là con thiếp thất, chỉ là may mắn được sinh ra trong Hoàng thất thôi.

Lương Y Đồng ngơ ngẩn nhìn hắn, chỉ cảm thấy như từ địa ngục bay lên thiên đường.

Vừa rồi nàng còn mới có cảm giác khó chịu như ở trong hầm băng, hiện giờ lại cảm thấy vui vẻ như ở trên mây, vừa hạnh phúc vừa choáng váng.

Còn quan trọng hơn muội muội, thì ra ở trong lòng hắn, nàng đã sớm là người nhà của hắn.

Lương Y Đồng cực kỳ vui mừng, tay nhỏ cũng theo bản năng kéo ống tay áo hắn, mềm mại gọi một tiếng ca ca.

Dự Vương nhéo mũi nàng, thấy nàng vui mừng thành như vậy thì thấp giọng "Ừm" một tiếng, "Đi thôi, ra ngoài đi dạo một chút."

Lương Y Đồng vẫn có chút lo lắng cho hắn, "Thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?"

"Không cần."

Hắn dẫn theo nàng đi dạo xung quanh một chút.

Nơi này ở ngay cạnh núi, lại gần với sông, cảnh sắc vô cùng đẹp.

Dự Vương dắt nàng đi dọc bờ sông, vì trời lạnh, nước sông cũng đã kết một tầng băng.

Lương Y Đồng thử duỗi chân thăm dò một chút, lại bị Dự Vương kéo lại.

Dự Vương thấp giọng nói: "Nguy hiểm, ta nghe ngoại tổ mẫu nói, mẫu phi khi còn nhỏ rất thích nghịch băng, có một mùa đông đi lên mặt băng chơi, còn không cẩn thận rơi xuống sông, sức khỏe từ đó không còn được tốt.

Sức khỏe của ngươi vốn suy yếu, nên chú ý một chút."

Thấy hắn còn nhớ rõ việc sức khỏe của nàng suy yếu, gương mặt Lương Y Đồng không khỏi nóng lên.

Nàng cũng rất nghe lời, không có ý định giẫm lên nữa.

Một đường vừa đi vừa dừng, lại nói chuyện phiếm vài câu, vô cùng nhàn nhã tự tại, bất tri bất giác đã đến buổi trưa, hai người liền trở về thôn trang.

Dùng cơm trưa xong, Lương Y Đồng liền thúc giục Dự Vương trở về phòng nghỉ ngơi một chút, giờ thân hồi phủ cũng không muộn.

Nàng cũng trở về phòng mình.

Cơm trưa nàng chỉ uống một chén canh xương sườn nhỏ, lúc này liền có chút khát nước, thấy trong ấm là trà hoa cúc, nàng liền tính toán đi đun chút nước nóng.

Trong viện không có phòng bếp, Lương Y Đồng lại lười sai sử gã sai vặt, liền tự mình xách theo ấm nước đi đến phòng bếp bên cạnh, ai ngờ vừa đến lại nghe thấy đám nha hoàn đang nghị luận chuyện của Hoàng Diệu Nhi.

Mấy người này hiển nhiên đã nghị luận được một lúc, một nha hoàn trong số đó kinh ngạc nói: "Ngươi vậy mà không nghe thấy động tĩnh sao? Ước chừng là ba mươi đại bản, lúc đầu Hoàng Diệu Nhi còn kêu rất thảm, khóc lóc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!