Chương 42: (Vô Đề)

Suy xét đến việc tiểu cô nương là lần đầu tiên cưỡi ngựa, Dự Vương đi không quá nhanh, hai người liền có cảm giác như cưỡi ngựa ngắm cảnh.

Khi gió thổi qua má nàng, Lương Y Đồng nhẹ nhàng nhắm mắt, biểu tình vô cùng thích thú.

Thong thả hành tẩu trong chốc lát, thấy nàng đã thích ứng được, Dự Vương mới tắc tốc một chút, hỏi bên tai nàng, " Lạnh không?"

Lương Y Đồng cười nói, " Không lạnh."

Gió lớn áp đi thanh âm của nàng, sợ hắn không nghe được, nàng khép đôi tay lại, nghịch ngợm mà hô lớn, " Không lạnh, có thể đi nhanh hơn chút."

Chưa từng cưỡi ngựa sẽ vĩnh viễn không biết được gió thổi qua tai này có bao nhiêu thoải mái, Lương Y Đồng không khỏi mở rộng vòng tay.

Nghe được tiếng cười của nàng, thần sắc Dự Vương ôn hòa hẳn đi.

Bất tri bất giác đã đi hơn nửa canh giờ, Lương Y Đồng lúc đầu còn đầy hưng phấn sôi nổi thì lúc này tiểu thân thể đã lại lần nữa rúc vào trong lòng Dự Vương.

Vòng tay của hắn rất rộng lớn, lại vô cùng có cảm giác an toàn.

Lương Y Đồng ăn vạ trong lòng hắn không muốn ra.

Dự Vương muốn đưa nàng tới một thôn trang ở ngoại ô.

Thôn trang này ở bên chân núi, cảnh sắc vô cùng đẹp, ngoài ra còn có một khu đua ngựa, tiểu cô nương nếu muốn học cưỡi ngựa thì hắn có thể dạy cho nàng.

Đây là sinh thần đầu tiên của nàng sau khi bọn họ gặp nhau, Dự Vương muốn nàng có những ký ức đẹp đẽ nhất, nên mới đưa nàng tới đây.

Cưỡi ngựa một canh giờ, bọn họ mới tới thôn trang.

Hoàng quản sự nhận được tin Dự Vương đến thì lập tức dẫn theo nô bộc ra đón.

Khi con ngựa dừng lại trước cửa biệt trang, Hoàng quản sự dẫn đầu quỳ xuống, đám hạ nhân cũng làm theo, có tầm mười mấy người.

Nhìn thấy bọn họ trịnh trọng như vậy, Lương Y Đồng chớp chớp mắt, tò mò mà nhìn thoáng qua.

Dự Vương nhàn nhạt nói, " Không cần đa lễ."

Hắn nói xong liền xoay người xuống ngựa.

Đám người Hoàng quản sự cũng kính mà đứng lên, thiếu nữ phía sau hắn cũng ngẩng đầu, tò mò mà dương mắt đánh giá họ.

Lương Y Đồng cũng vừa lúc liếc mắt đến nàng ta.

Thiếu nữ nọ khoảng tầm mười bốn, mười lăm tuổi, chưa cập kê, vẫn búi tóc song kế.

Đôi mắt nàng ta sáng ngời, ngũ quan không quá tinh xảo, lại có vẻ vũ mị khó có thể miêu tả, hơn nữa còn phát d, ục rất tốt, chẳng sợ đã mặc áo trong cũng khó có thể che đậy được sự no đủ.

Lương Y Đồng vừa liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ta, cản bản không ngờ được vậy mà lại gặp người quen, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Giờ khắc này nhìn thấy Hoàng Diệu Nhi, nàng mơ hồ nhớ tới chuyện bát quái nàng nghe được ở Tam Hoàng Tử phủ.

Các mỹ nhân trong phủ đều nói nàng ta là hồ mị tử, chưa cập kê đã bỏ giường chủ tử, không biết phạm vào chuyện gì mà bị đuổi ra ngoài, trùng hợp sao lại bị Tam Hoàng tử mang về.

Tam Hoàng tử sở dĩ thu lưu nàng ta, chính là do nhìn chúng sự quyến rũ này, muốn dâng nàng ta cho Đại Hoàng tử.

Lương Y Đồng từng gặp nàng ta rất nhiều lần, mà lần cuối cùng, là vào một đêm trăng sáng.

Đêm đó, Tam Hoàng tử gọi nàng đến hầu hạ tắm rửa.

Lúc ấy Lương Y Đồng đã học được cách chà lưng cho người khác, cũng không quá sợ hãi, nàng coi như trước mặt mình là một miếng thịt heo mà chà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!