Sau khi hàn huyên vài câu với lão phu nhân, Lương Y Đồng ôm tranh rời khỏi Thọ An đường, lão phu nhân lại nói: "Trời đã tối rồi, để Lan Chi tiễn con ra cửa."
Bất tri bất giác đã là cuối thu, trời tối sớm hơn trước một ít, lão phu nhân lo nàng sợ tối nên mới để nha hoàn đưa nàng ra cửa.
Lương Y Đồng từ chối không được, đành đồng ý.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Hàn Quốc công phủ vô cùng xa hoa, diện tích toàn bộ phủ đệ khá lớn.
Thọ An đường tuy là tiền viện, nhưng muốn ra đến cửa cũng phải đi bộ hết mười lăm phút.
Khi đến chỗ ngoặt, đột nhiên có một nha hoàn vội vã chạy lại.
Nàng ta đi rất gấp, không cẩn thận mà chúi đầu về phía trước, kéo cả Lương Y Đồng suýt ngã theo.
Trên mặt nàng ta tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên là bị dọa rồi, theo bản năng giữ chặt thứ đồ trong lòng.
Lương Y Đồng lui về sau một bước, để ý nàng ta bảo hộ đồ trong lòng nên không trốn hẳn đi, mà vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Theo động tác của nàng, bức tranh trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Nha hoàn kia vẫn ôm kỹ đồ trong lòng, thần sắc vừa nhẹ nhõm vừa chán ghét.
Lương Y Đồng không quan tâm bức tranh, mà theo bản năng nhìn về phía đồ trong lòng nha hoàn kia.
Thứ đồ kia được bao bọc kín bằng một tấm khăn bông, hình như có hơi động, nghĩ là thú cưng nên Lương Y Đồng cũng không để ý.
Nha hoàn bên cạnh lão thái thái, Lan Chi, lại không khỏi quát lớn: "Vội vàng như vậy làm cái gì? Trời đã tối rồi, có chuyện gì mà sốt ruột đến thế? Cũng không sợ đυ. ng phải quý nhân hay sao."
Nha hoàn kia vừa rồi chỉ lo chạy, cũng không chú ý là có tiếng bước chân, khi thiếu chút nữa ngã thì cũng có chút hốt hoảng.
Nghe tiếng quát mới để ý là Lan Chi cũng có mặt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, theo bản năng ôm chặt đồ vật trong tay.
Đại khái là nàng ta ôm quá chặt, Lương Y Đồng hơi nghe được tiếng khóc của tiểu hài nhi.
Nha hoàn kia cũng nghe thấy, sợ tới mức vội duỗi tay che lại, đồ vật bên trong lại không hề phối hợp, oe oe kêu lên, thanh âm tuy rất nhỏ, là âm thanh của hài tử.
Sắc mặt Lan Chi không khỏi thay đổi, "Trong lòng ngươi đang ôm cái gì?"
Lan Chi nhận ra nha hoàn này, là người của Nhị công tử nhị phòng, tên Sảnh Lan.
Thấy nàng ta vậy mà lại ôm theo một hài tử, Lan Chi lập tức cảm thấy không thích hợp.
Nàng là đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, luôn có uy nghiêm trước mặt đám hạ nhân khác, nghe được câu hỏi của nàng thì sắc mặt Sảnh Lan càng trắng, tiếp tục đi về phía trước.
Lan Chi sao có thể để nàng ta chạy thoát, còn tưởng rằng nàng ta đang ôm hài tử của Nhị thiếu phu nhân, lập tức duỗi tay ra cản.
Trong lúc sốt ruột, Lan Chi thậm chí còn nhờ Lương Y Đồng hỗ trợ, "Lương cô nương, đừng để nàng ta chạy mất, người mau giúp nô tỳ."
Lương Y Đồng cũng nhìn ra có gì đó không đúng, sợ nha hoàn này dám to gan lớn mật trộm hài tử trong phủ, nàng cũng vội vàng ngăn cản.
Sảnh Lan bị Lan Chi ôm eo, chạy không thoát, Lương Y Đồng liền duỗi tay ôm lấy hài tử kia, mà Sảnh Lan lại sống chết không chịu buông tay.
Một hài tử nhỏ như thế này, bọc kín mít cả người, cũng không sợ ngạt chết.
Biểu tình của Lương Y Đồng trở nên nghiêm túc, thấy nàng ta không buông tay liền đánh vào bụng của nàng ta một cái.
Sảnh Lan theo bản năng khom người, Lương Y Đồng vừa thấy nàng ta thả lỏng lực đạo thì nhanh tay ôm lấy hài tử kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!