Chương 36: (Vô Đề)

Lương Y Đồng cùng Trịnh Hiểu Nhã ngồi xe ngựa xuất phủ.

Ở trên xe, Lương Y Đồng thuật lại lời của Dự Vương, "Vương gia nói về sau tỷ tỷ nếu muốn xuất phủ thì không cần xin phép, muốn đi đâu cũng được."

Trịnh Hiểu Nhã thực sự kinh ngạc, "Vương gia thật sự nói như vậy sao?"

Lương Y Đồng cười nói: "Ừm, kỳ thật Vương gia rất tốt, chẳng qua là không gần nữ sắc mà thôi.

Đối với người ấy mà nói, sự tồn tại của tỷ tỷ có lẽ có chút xấu hổ, tuy người ấy mặc kệ không quản, nhưng cũng sẽ không hạn chế tự do của tỷ."

Chuyện này đối với Trịnh Hiểu Nhã đương nhiên là rất tốt.

Nàng nhập phủ hai năm, đây là lần đầu xuất phủ, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đùa giỡn: "Câu không gần nữ sắc đó của muội về sau đừng nói nữa, để người khác nghe được sẽ nghĩ Vương gia của chúng ta không có khí chất nam nhân."

Lương Y Đồng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Dọc một đường nói nói cười cười, bất tri bất giác đã tới Hộ Quốc tự.

Hộ Quốc tự nằm ở trên núi, phải leo một ngàn hai trăm tám mươi bậc thang mới có thể đến.

Xe ngựa nhất định là không thể đi lên, nếu lười leo thì có thể lệnh cho hạ nhân khiêng kiệu lên, Lương Y Đồng cùng Trịnh Hiểu Nhã muốn hoạt động gân cốt nên tự leo.

Hôm nay trời nắng, cũng là một ngày lành, người tới đây cầu phúc không ít.

Mặc dù hai người đội mũ che mặt, nhưng dáng người thiết tha cùng khí chất thoát tục vẫn khiến người xung quanh quay đầu nhìn.

Lương Y Đồng cùng Trịnh Hiểu Nhã vừa đi vừa nói chuyện với nhau, cũng không để ý tới sự đánh giá của người khác, đi được một nửa thì mệt mỏi, đúng lúc phía trước có một cái lương đình, hai người liền nghỉ ngơi một chút.

Khi các nàng đi tới đình thì đúng lúc có một nhóm người rời đi, thừa ra mấy chỗ trống, Thanh Hà cũng theo các nàng ngồi vào.

Đám thị vệ dù sao cũng là nam tử nên không lại gần, chỉ đứng cách đó không xa canh chừng.

Khi còn nhỏ Thanh Hà ở nông trang, thể lực vô cùng tốt, trong khi Lương Y Đồng và Trịnh Hiểu Nhã đều cảm thấy rất mệt mỏi, Thanh Hà lại không đỏ mặt không hụt hơi, còn lấy nước đã chuẩn bị trước ra cho hai người uống, sau đó như làm ảo thuật mà móc ra ít mứt hoa quả để ở trên bàn.

Lương Y Đồng nhịn không được mà cười, nói với Trịnh Hiểu Nhã: "Có Thanh Hà tỷ tỷ đi cùng, đường leo núi buồn tẻ cũng biến thành chuyến đi chơi ngoại thành vui vẻ rồi."

Thanh Hà xoa xoa cái mũi, cười đến khờ khạo, "Còn không phải sợ hai người sẽ cảm thấy không thú vị sao, dù sao mứt người mua cũng nhiều, ăn chút đi."

Hai người lấy khăn tay xoa xoa tay, sau đó liền ăn.

Lương Y Đồng rất thích mứt nho, vừa mới ăn được vài viên thì đã nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi cùng một đám nha hoàn bà tử đi tới.

Hiển nhiên là người nọ cũng mệt nên muốn tới nghỉ ngơi một chút.

Trong lương đình tuy chỉ có một cái bàn đá, nhưng chung quanh còn mấy cái ghế dài, hoàn toàn có thể ngồi.

Lương Y Đồng nhìn thấy đoán người các nàng đi tới thì cũng không để ý, rốt cuộc thì nàng cũng đến trước.

Ai ngờ, đám nha hoàn sau khi đi vào lương đình thì lập tức nhíu nhíu mày, một nha hoàn trong số đó còn rất đanh đá, khi nhìn thấy bên người các nàng chỉ có một nha hoàn thì lập tức mở miệng đầy kiêu ngạo: "Đúng là thứ không có mắt, thấy cô nương của chúng ta tới còn không mau đứng dậy nhường chỗ?"

Động tác cầm mứt của Lương Y Đồng hơi khựng lại, lúc này mới nhìn các nàng.

Nàng cũng không thèm nhìn nha hoàn diễu võ dương oai kia, mà là nhìn cô nương ở phía sau.

Trên mặt nàng ta có một tấm khăn màu trắng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, trong ánh mắt kia hàm chứa sự không kiên nhẫn, hiển nhiên là cũng bực bội khi trong lương đình đã có người.

Lương Y Đồng nhìn kỹ hai con mắt kia, mới phát hiện thiếu nữ này khá quen thuộc.

Đúng lúc gió nhẹ thổi qua, khăn che mặt của nữ tử hơi xốc lên, lộ ra nốt ruồi bên khóe môi nàng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!