Chương 35: (Vô Đề)

Lương Y Đồng chỉ ngồi lại Vân uyển một lúc rồi rời đi.

Nàng cũng chỉ ở nhờ Dự Vương phủ, may mắn được Dự Vương thương tiếc nên ngày tháng ở đây mới tốt hơn một chút, tất nhiên là nàng không có lập trường yêu cầu Dự Vương đối xử tốt với Trịnh Hiểu Nhã.

Những gì Lương Y Đồng có thể làm cũng chỉ là nhờ người mua một ít mứt hoa quả, còn mua thêm chút lê để Trịnh Hiểu Nhã làm nước uống, có thể trị ho.

Buổi sáng ngày hôm sau, nàng liền mang đi tặng Trịnh Hiểu Nhã.

Khi thấy nàng lại tới, Trịnh Hiểu Nhã hơi ngẩn ra một chút.

Sau khi nhìn đến mứt hoa quả trong tay nàng thì lại càng không nói nên lời.

Lương Y Đồng cười nói: "Biểu tình của tỷ sao vậy? Chẳng lẽ có chút đồ này mà đã bị ta làm cảm động rồi sao? Hôm qua tới, nghe nói chỗ tỷ không có mấy cái này, lại đúng lúc ta nhờ người đi ra ngoài mua đồ nên đã thêm vào.

Tỷ giữ lại từ từ ăn đi, ta còn chờ tỷ mau chóng khỏe lại để đi Hộ Quốc tự với ta đó."

Trịnh Hiểu Nhã cũng không từ chối.

Với cái giao tình này, đẩy tới đẩy lui cũng chẳng để làm gì, nàng liền nói Thanh Hà nhận lấy, cười nói: "Lần sau tới chơi là được, không cần lãng phí tiền, muội có thể đến nói chuyện với ta là ta đã vui lắm rồi."

Trịnh Hiểu Nhã vẫn chưa hết ho, vừa nói xong câu kia thì lại "khụ khụ" mấy tiếng.

Lương Y Đồng cảm thấy tỷ tỷ bị bệnh xong thì gầy đi không ít, càng nghĩ càng cảm thấy nữ nhân hậu viện thật đáng thương.

Nhìn Trịnh Hiểu Nhã, Lương Y Đồng đột nhiên sinh ra một ý niệm, cho dù phu quân tương lai không chê quá khứ của nàng thì nàng cũng không muốn thành thân.

Dựa vào nam nhân mà sống, căn bản sẽ không được dài lâu, còn không bằng dựa vào chính mình, chỉ có đồ cầm được trong tay thì mới chân chính thuộc về mình.

Nàng thu hồi ý nghĩ, cười nói: "Cũng không tốn bao nhiêu tiền, trước đó ta bỏ ra chút thời gian vẽ mấy bức tranh, cầm đến tiệm sách bán được vài lượng bạc, cũng đủ để mua cho tỷ vài chục lần mứt."

Thanh Hà nghe vậy thì chớp chớp mắt, "Lương cô nương vẽ tranh cũng có thể bán lấy tiền sao?"

Đôi mắt của Trịnh Hiểu Nhã cũng giật giật, hiển nhiên là nghe ra Lương Y Đồng cố tình nhắc tới chuyện này, cũng không quản Thanh Hà hỏi linh tinh, chỉ cười tủm tỉm lắng nghe.

Biết là Trịnh Hiểu Nhã tinh thông cầm kỳ thi họa, Lương Y Đồng nói: "Đương nhiên rồi, rất nhiều tiệm sách cùng tiệm làm tranh đều thu mua tranh vẽ, ta vẽ không đẹp, cũng không có tiếng tăm nên giá không quá cao, nếu có thể vẽ một bức tốt thì bán được một trăm lượng bạc cũng là bình thường.

Hiện giờ có rất nhiều thứ có thể bán lấy tiền, tiệm sách còn thu mua bản chép tay của mấy quyển sách, giá cả cũng không thấp, lúc trước vì kiếm tiền nên ta cũng từng chép một ít."

Lương Y Đồng nói đến đây thì dừng, cười cười chuyển đề tài, "Nhã tỷ tỷ hiện tại cảm thấy thế nào? Sau khi uống thuốc có thấy tốt hơn không?"

Đại khái là vì bị ốm nên thanh âm của Trịnh Hiểu Nhã cũng mềm như bông, "Khá hơn nhiều rồi, muội muội không cần quá lo lắng."

Lương Y Đồng nói: "Vậy là tốt rồi, ta còn phải đi mài mực cho Vương gia, không ngồi thêm với tỷ được nữa, tỷ tỷ nhất định phải uống nhiều nước ấm, lấy sức khỏe làm trọng."

Trịnh Hiểu Nhã cười đáp ứng, sau đó để Thanh Hà tiễn nàng.....

Khi Lương Y Đồng đến Trúc Du đường thì Dự Vương đã đọc xong quyển sách trên tay, hắn tất nhiên là biết nàng tới Vân uyển, thấy nàng rốt cuộc cũng trở lại thì mới nhướng mi, "Hai ngày nay hôm nào cũng chạy tới Vân uyển, quan hệ với các nàng tốt như vậy à?"

Dự Vương không thừa nhận là hắn ghen, chỉ cảm thấy tiểu cô nương chạy loạn, mới có một chút đã không ở yên.

Lương Y Đồng vuốt vuốt chóp mũi, sợ hắn không thích người của Vân uyển, nàng cũng không nói thẳng là có quan hệ tốt với Trịnh Hiểu Nhã, chỉ nói: "Hai ngày nay Nhã tỷ tỷ nhiễm phong hàn, có hơi ho khan, ta mới đi qua nhìn thử."

Dự Vương trực tiếp ngắt lời nàng, "Mắc phong hàn thì gọi đại phu, ngươi đi để làm gì? Lại còn mua mứt hoa quả, lại còn Nhã tỷ tỷ? Quan hệ tốt như vậy à?"

Thanh âm của hắn nhàn nhạt, cũng không biết là có phải đang giận hay không, coi như không giận thì hẳn là cũng có chút khó chịu.

Lương Y Đồng nhìn mãi không ra cảm xúc của hắn, chớp chớp mắt, trả lời theo tâm: "Vương gia không muốn ta thân cận với người ở Vân uyển sao?"

"Quên Liễu Chi Mạn rồi sao? Người ở Vân uyển không có kẻ nào là đèn cạn dầu, nếu các nàng muốn đối phó ngươi, ngươi cảm thấy mình sẽ tránh được hết sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!