Sau khi đi đến nội thất, Lương Y Đồng mới phát hiện tiếng nước truyền tới từ phòng trong.
Thanh âm vừa rồi của Dự Vương thực sự có chút kỳ quái, Lương Y Đồng hơi lo lắng nên đi vào.
Lúc này, Dự Vương đang tắm rửa.
Vừa rồi hắn một thân hỏa khí, dứt khoát chạy đi tắm nước lạnh, ai ngờ lại lần nữa nhớ tới bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, hắn nhất thời không khống chế bản thân được mới...! Dự Vương nào nghĩ đến, hắn chỉ mới thở hổn hển một chút đã bị tiểu nha đầu ngoài cửa sổ nghe lén.
Khi nghe được tiếng bước chân của thiếu nữ, thân thể hắn cứng đờ.
Lương Y Đồng gọi hắn một tiếng, "Vương gia? Người ở đâu?"
Thấy quả thật là nàng, Dự Vương đứng lên từ bồn tắm, cầm lấy y phục khoác lên người, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"
Lương Y Đồng cũng đã đi đến.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong nội thất, cả người nàng đều cứng lại.
Nam nhân đưa lưng về phía nàng, trên người chỉ kịp mặc cái áo, đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn hiện trong làn nước, có thể thấy là chỉ vừa tắm được một nửa thì nghe thấy động tĩnh nên mới vội mặc đồ.
Cả người còn ướt nên y phục dính chặt vào da thịt, dáng người hoàn mỹ tráng kiện của nam nhân hoàn toàn lộ ra.
Cả người Lương Y Đồng đều ngây dại, vô luận như thế nào cũng không đoán được là hắn đang tắm.
Có bao nhiêu người bố trí bồn tắm trong nội thất chứ? Huống chi vừa rồi hắn còn phân phó cho nàng kêu nha hoàn đi lấy cơm, rõ ràng là sắp dùng bữa tối, sao đột nhiên lại chạy đi tắm!
Gương mặt Lương Y Đồng dần dần đỏ lên.
Thấy tiểu cô nương đứng ngây ngốc không nhúc nhích, thanh âm Dự Vương càng thêm khàn đυ.c, chỉ cảm thấy thật sự muốn mạng.
Hắn không xoay người lại, trực tiếp ngồi lại trong bồn, khi thân thể tiếp xúc với nước lạnh vẫn vô cùng nóng bỏng.
Hầu kết của hắn lăn lộn, đôi mắt sâu thẳm, "Ngây ngốc ở đó làm gì? Nếu không có việc gì làm thì có thể lại đây kỳ lưng giúp ta."
Lương Y Đồng lập tức phản ứng lại, kỳ cái gì mà kỳ chứ! Nàng chạy trốn rất nhanh, như một con thỏ nhỏ, mới đó đã không thấy hình bóng đâu nữa.
Dự Vương nhắm mắt, che đi ham mu. ốn mãnh liệt của mình.
Lương Y Đồng trực tiếp trở về Thanh U đường, cũng không dám ở lại ăn tối với hắn nữa.
Trên đường chạy về, trái tim nàng còn đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Nàng vậy mà lại xông thẳng vào...! Quá kỳ cục rồi!
Nghĩ đến lời Dự Vương nói, nhiệt ý trên mặt nàng mới rút đi đôi chút.
Thấy hắn không có nửa phần xấu hổ, còn bảo nàng tới kỳ lưng, nàng mới nhận thấy hành động chạy trốn của mình có chút quá khoa trương.
Có cái gì mà phải trốn, lúc trước chính nàng nói muốn ở lại bên cạnh hắn hầu hạ, giúp hắn kỳ lưng cũng là nên làm mà?
Nhịp tim của Lương Y Đồng dần dần khôi phục bình thường, sau đó liền có chút hối hận.
Nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy thân thể nam nhân, hoảng cái gì chứ?
Lương Y Đồng áp chế cảm giác không ổn, bối rối quay lại Trúc Du đường.
Bên người Dự Vương không có hạ nhân, chỉ có hai thị vệ đứng ngốc ở chỗ cũ, trong viện an tĩnh trước sau như một, cho nên cũng không có người nào nhìn thấy bộ dáng chạy trối chết của nàng.
Nàng hơi yên lòng một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!