Chương 30: (Vô Đề)

Lương Y Đồng hơi giật mình, quay đầu nhìn Dự Vương một cái.

Hắn đứng bên cạnh kệ sách, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn trong sự đổ bóng của cái kệ sách, khiến người ta nhìn không rõ cảm xúc của hắn.

Lương Y Đồng nghe thấy thanh âm của hắn hơi khàn khàn, "Vương gia, còn có chuyện gì sao?"

Nàng vô thức nghiêng đầu, cây trâm trên đầu lung lay theo, khuôn mặt nhỏ của nàng lại thêm vài phần ngây ngô.

Hầu kết của Dự Vương lăn lộn một chút, đôi mắt có chút tối, chỉ cảm thấy, nàng vẫn còn quá nhỏ.

Hắn miễn cưỡng dời ánh mắt đi, khi mở miệng thì tiếng nói đã trở lại bình thường, "Buổi chiều không cần tới."

Hắn nói xong liền không nhìn nàng nữa, lập tức đi tới bàn.

Lương Y Đồng mím môi, biểu tình có chút mê man.

Không phải đã nói là để nàng hầu hạ bên cạnh sao? Chẳng lẽ là vì nàng ngủ quên nên bị ghét bỏ rồi?

Lương Y Đồng đứng tại chỗ không động, biểu tình cũng có chút ảo não, thực hối hận vì đã ngủ trước mặt hắn.

Thấy nàng không đi, Dự Vương ngẩng đầu nhìn một cái, thấy tiểu cô nương cúi đầu, biểu tình rầu rĩ không vui.

Đôi mắt Dự Vương hơi giật giật, "Sao còn không đi? Buổi chiều còn muốn đến à?"

Lương Y Đồng cẩn thận nhìn hắn, đôi mắt to tròn mang theo chút mong đợi, "Có thể tới sao?"

Sợ hắn không đồng ý, nàng vội vàng bổ sung, "Ta đảm bảo sẽ không ngủ quên!"

Bình thường nàng rất ít khi ngủ vào ban ngày, hôm nay là do thân thể chưa khỏe lại, có chút mệt mỏi mà thôi.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, đáy mắt tràn đầy mong đợi.

Cho dù biết nàng chỉ muốn có gì đó để làm, trong lòng Dự Vương vẫn trở nên mềm mại, ý nghĩ muốn bảo trì khoảng cách với nàng lập tức biến mất, hắn rũ mắt nói: "Muốn tới thì tới, tùy ngươi."

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lương Y Đồng ngập tràn ý cười, nàng gật gật đầu, vui mừng nói: "Ta sẽ tới, Vương gia cũng nghỉ ngơi một chút đi, đã là buổi trưa rồi."

Chờ Dự Vương gật đầu, nàng mới vui vẻ mà lui ra.

Nàng vừa trở lại Thanh U đường không bao lâu thì thấy một phụ nhân cùng ba nha hoàn đi tới, mỗi nha hoàn đều ôm ba hộp gỗ tử đàn trong lòng.

Hộp gỗ điêu khắc hoa mẫu đơn, nhìn vừa đơn giản vừa xa hoa.

Phụ nhân này là người của Trường Hưng Hầu phủ, vừa nhìn thấy Lương Y Đồng thì đã cung kính hành lễ.

Bà ta cười nói: "Lương cô nương, lão nô là người bên cạnh Nhị lão gia, nhận ủy thác của Nhị lão gia tới thay mặt cô nương nhà lão nô nhận lỗi với người.

Vốn là nên đưa cô nương lại đây nữa, nhưng hôm qua người ấy chịu phạt theo gia pháp, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường, Nhị lão gia muốn lão nô đến trước một chuyến, sau này sẽ để cô nương tự đi tới tạ tội.

Người ấy vừa mất mẫu thân nên có chút cực đoan, chưa kịp suy nghĩ đã chạy đến đây gây phiền cho người, gây ra sai lầm lớn.

Lão gia nói sẽ quản giáo người ấy thật tốt, hy vọng Lương cô nương không chấp nhặt."

Thấy phụ nhân kia cực kỳ cung kính, Lương Y Đồng cũng nở nụ cười.

Nàng mời người vào sảnh chính, cười nói: "Ma ma không cần đa lễ, người mau ngồi đi, chút chuyện nhỏ này nào đáng để người tự mình tới đây? Cái chết của Nhị phu nhân hẳn là đả kích rất lớn đối với biểu cô nương, nếu nàng ấy nghe phải mấy lời đồn đãi linh tinh, hiểu nhầm cũng không phải chuyện kỳ quái.

Con người không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm, biết sai mà sửa mới là quan trọng.

Ta căn bản không để chuyện này trong lòng, người cùng Nhị lão gia cũng không cần quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!