Lương Y Đồng thực sự muốn hỏng mất, thân thể căng cứng mà giằng co tâm lý một lúc, vẫn không có dũng khí hỏi.
Thấy biểu tình của nàng quỷ quái, Dự Vương hơi nhăn mày.
Lương Y Đồng chật vật mà tránh ánh mắt của hắn, hành lễ rồi quay người rời đi.
Nàng rõ ràng là đang muốn chạy trốn, bộ dáng cũng rất chật vật.
Dự Vương nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng trong chốc lát, chỉ cảm thấy tâm tư của tiểu nữ hài có chút khó đoán, chẳng lẽ là không muốn cho hắn biết nàng có nguyệt sự sao?
Thấy nàng rời đi tay không, Dự Vương liền xách gói thuốc lên đi theo.
Hắn chân dài, hai ba bước đã đuổi tới nơi, thấy tiểu cô nương buồn rầu bước đi, không có ý định dừng lại, hắn duỗi tay xoa đầu nàng.
Lúc này Lương Y Đồng mới phát hiện hắn đi theo, nàng ôm đầu lui về phía sau một bước, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn hắn, lúc này hắn mới buông tay.
Khi ánh mắt Lương Y Đồng rơi trên tay hắn, nàng đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được hắn xoa bụng.
Dù biết là hắn chỉ đơn thuần muốn chiếu cố nàng, gương mặt nàng vẫn không khống chế được mà hơi nóng lên.
Dự Vương rũ mắt liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Tức giận sao?"
Nàng nhè nhẹ lắc đầu, sợ trên người có máu nên không dám dừng lại, thấp giọng nói: "Vương gia còn có việc sao?"
Dự Vương quơ quơ gói thuốc trong tay, "Đây là đơn thuốc Thái y kê cho ngươi, ngươi quên cầm theo."
Dự Vương vốn định đưa gói thuốc cho nàng, nhưng nhìn thấy bộ dáng suy yếu của nàng thì lời nói ra lại biến thành, "Đi thôi, giúp ngươi mang thuốc về."
"Không có việc gì, ta tự cầm về là được, cảm ơn Vương gia săn sóc."
Dự Vương đã cất bước đi về phía trước, thấy nàng cứ nói tự mang về là được, không phiền đến hắn, hắn nhướng mi, ngắt lời nàng, "Ồn ào."
Lương Y Đồng chỉ đành ngậm miệng, nàng buồn bực mà nhìn hắn, lại cảm thấy phía sau hẳn là không có máu, nếu thật sự có thì Dự Vương sẽ không đi cùng nàng.
Cứ như thế, một đoạn đường ngắn ngủi, nàng lại vô cùng bị dày vò mà đi hết.
Vừa đến Thanh U đường, nàng vội vàng cầm lấy gói thuốc từ tay Dự Vương, thấp giọng nói: "Vương gia mau trở về đi thôi."
Thấy bộ dáng của nàng giống như chỉ mong hắn rời đi nhanh nhanh, Dự Vương hơi nhíu mi.
Hắn nhìn chằm chằm nàng không nói chuyện, tuy không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt kia dường như chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
Lương Y Đồng có chút bồn chồn, không biết phải làm sao, lời đến bên miệng đột nhiên biến thành, "Bằng không Vương gia vào trong ngồi một lát?"
Nói xong, nàng lập tức ngậm miệng, lúc này rồi, nàng nào có tâm tư tiếp đãi hắn? Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, hy vọng hắn đừng đáp ứng.
Ánh mắt Dự Vương hơi giật giật, nếu không phải biết rõ nàng không có khả năng nuôi nam nhân, thì hắn đã thực sự nghĩ nàng giấu nam nhân trong viện nên mới không muốn hắn vào.
Dự Vương càng không muốn chiều theo ý nàng, nhấc chân đi vào.
Lương Y Đồng có chút rối rắm, thấy hắn đi vào sảnh chính thì đỏ mặt đứng tại chỗ, không theo vào, nhỏ giọng nói: "Vương gia, ta đi pha trà cho người."
"Không cần."
Lương Y Đồng "Ừm" một tiếng, sợ cứ tiếp tục như thế này thì dù không có vệt máu ở phía sau cũng không ổn, nàng thấp giọng nói: "Vương gia ngồi đi, ta về phòng một lát."
Dự Vương cảm thấy nàng cứ kỳ kỳ quái quái, hắn nhíu mi, cũng không nói được hay không, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Lương Y Đồng bị nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ tai hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!