Chương 27: (Vô Đề)

Dự Vương năm nay hai mươi sáu tuổi, đang đúng độ tuổi sung sức, tuy rằng không thích tiếp cận nữ tử, nhưng trên thực tế, hắn ngẫu nhiên cũng có chút phản ứng mà không thể cho ai biết.

Thân là nam tử, hắn tất nhiên hiểu được sự đánh giá của mình về Lương Y Đồng vừa rồi có chút ý tứ không thể nói ra.

Nếu nàng đã cập kê, hắn có tâm tư như vậy thì cũng không có gì đáng trách, nhưng mà nàng còn chưa đến sinh thần mười bốn.

Dự Vương bất động thanh sắc dời mắt, thấp giọng nói: "Đi thôi, không còn sớm nữa."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, lập tức đi theo.

Cho dù hắn trầm mặc ít nói, nhưng khi đi theo hắn thì Lương Y Đồng lại vô cùng an tâm, bất tri bất giác đã tới Thanh U đường.

Dự Vương dừng bước, thấp giọng: "Trở về đi."

"Ừm, Vương gia nghỉ ngơi sớm một chút." Lương Y Đồng cười, hành lễ với hắn.

Khoảng thời gian này nàng ăn uống khá tốt, tuy rằng không cao hơn chút nào, nhưng cũng không còn gầy gò đáng thương như trước nữa.

Dưới ánh trăng, da thịt của nàng càng thêm trắng sáng như ngọc, vành tai màu hồng nhàn nhạt, cực kỳ đáng yêu.

Dự Vương bất động thanh liếc qua một cái, sau đó gật đầu.

Sau khi trở về, Lương Y Đồng phát hiện trong sảnh chính có thêm mấy bộ trang sức, nàng hơi ngẩn ra một chút.

Ngọc Cầm còn chưa ngủ, thấy nàng trở lại thì cười nói: "Đây là Trần quản gia tự mình mang tới lúc chiều, nói khoảng thời gian trước Vương gia đã lệnh cho ông ấy đi làm trang sức cho người, người mau nhìn xem có thích không, tất cả đều là kiểu dáng thịnh hành nhất kinh thành đó."

Trang sức trước mặt xác thực là rất đẹp, có trâm làm từ ngọc lục bảo, trâm làm từ phỉ thúy, ngọc bội làm từ hồng ngọc, một số loại trâm khác, còn có khuyên tai, vòng tay, cái nào cũng cực kỳ quý giá.

Trong lòng Lương Y Đồng xuất hiện rất nhiều ý niệm, căn bản là không đoán được Dự Vương sẽ sai người làm nhiều trang sức cho nàng như vậy.

Không tính chiếc vòng tay được lão thái thái tặng khi đến Trường Hưng Hầu phủ lần trước, nàng chỉ từng có một cái ngọc bội do tổ mẫu đưa, đây thực sự là lần đầu có người cho nàng nhiều đồ như vậy.

Nhìn đống trang sức này, hốc mắt của nàng có chút đỏ.

Lương Y Đồng nàng có tài đức gì mà có thể được hắn coi trọng như vậy? Biết là mấy thứ này đối với hắn chẳng tính là gì, có lẽ hắn chỉ thấy nàng đáng thương nên mới phân phó Trần quản gia, nhưng Lương Y Đồng vẫn vô cùng vui mừng.

Rõ ràng là không có cảm giác gì với trang sức, nhưng giờ phút này, nhìn những thứ này, nàng lại có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.

Khi đi ngủ, nàng đặt hộp trang sức ở đầu giường, cứ như vậy đi vào giấc ngủ.

Đại khái là quá mức vui mừng, nàng không gặp ác mộng, trong giấc mơ chỉ toàn vui sướиɠ, bên môi còn có nụ cười nhàn nhạt.....

Sáng sớm ngày thứ hai, chờ sau khi Dự Vương hạ triều, nàng liền tới Trúc Du đường.

Khi nàng tới, Tiêu Lĩnh đang báo cáo với Dự Vương về Hoài Vương.

Lần trước ám vệ tra ra Hoài Vương không ở trong phạm vi đất phong của mình, Dự Vương đã cho người cẩn thận điều tra tiếp.

Hiện giờ người của hắn phát hiện dấu vết hoạt động của Hoài Vương ở Giang Nam.

Đất phong của Hoài Vương ở phía nam, dựa theo lộ trình, có vẻ hắn vẫn đang tiến về phía bắc.

Vương gia không được rời khỏi đất phong của mình, đây là quy củ từ trước đến nay, hiện giờ hắn lại xuất hiện ở Giang Nam, nhất định là có mục đích gì đó.

Dù sao thì Hoài Vương đó giờ dã tâm bừng bừng, lòng dạ thâm sâu, là do đương kim Thánh thượng nhân từ nên sau khi đăng cơ mới tha cho hắn một mạng.

Còn việc phong cho hắn làm Hoài Vương là ý của Dự Vương, kỳ thật là đã sớm nên diệt cỏ tận gốc, bằng không sẽ để lại hậu họa.

Tiêu Lĩnh nói: "Người của chúng ta đã xác nhận, đúng là đã phát hiện tung tích của Hoài Vương ở Giang Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!