Thanh âm có chút quen tai, Lương Y Đồng nhịn không được mà quay đầu nhìn.
Nam nhân nọ vừa mới xuống xe ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dự Vương, hắn mặc cẩm phục màu đỏ, trong tay còn cầm một cái quạt xếp, bộ dáng phong lưu phóng khoáng.
Là cái người ngày ấy ở Dự Vương phủ dọa nàng vứt bỏ cả hộp đồ ăn, Vệ Quốc công Thế tử Phó Minh Trác.
Dự Vương lại căn bản không có ý định chờ hắn, thấy động tác của Lương Y Đồng chậm lại còn nhàn nhạt thúc giục một câu, "Đi thôi."
Lương Y Đồng vội vàng đi theo, như cái đuôi nhỏ ở sau lưng hắn.
Khoảng cách của hai người rất gần, Lương Y Đồng liếc mắt một cái đã nhìn thấy túi thơm mà nàng đưa ở trên người hắn, nàng cong môi, đáy lòng có chút vui vẻ khó nói.
Thấy hai người một trước một sau đi vào Trường Hưng Hầu phủ, Phó Minh Trác cũng không giận.
Hắn nhanh chân đuổi theo, trên mặt vẫn tươi cười, còn lấy cái quạt gõ vào bả vai Dự Vương, "Đi nhanh như vậy làm gì? Hả? Chẳng lẽ là cố ý bỏ rơi ta, muốn ở riêng với tiểu mỹ nhân?"
Dự Vương vươn tay cản lại sự tập kích của hắn, lông mày cũng theo bản năng mà nhăn lại, phiền hắn nói nhiều, cũng không thèm trả lời.
Hai người quen biết từ nhỏ, đương nhiên hiểu nhau, Phó Minh Trác là điển hình của người càng phản ứng, hắn càng được đà lấn tới.
Thấy hắn lại nói hươu nói vượn, đôi mắt nhỏ của Lương Y Đồng tràn đầy ghét bỏ.
Phó Minh Trác vừa nghiêng đầu đã thấy bộ dáng này của nàng, hắn không khỏi vui vẻ, quay đầu nói với Dự Vương: "Ái chà, tiểu mỹ nhân nhà ngươi tính tình còn rất lớn."
Khi Dự Vương nhìn qua thì Lương Y Đồng đã thu hồi ánh mắt kia, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt đen láy tràn đầy vô tội, tựa hồ là đang nói tính tình của nàng mới không có lớn!
Phó Minh Trác nhịn không được mà cong môi, rất có hứng thú mà lấy cái quạt muốn gõ đầu Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng ghét bỏ mà tránh sang một bên, biểu tình không khác với Dự Vương là bao.
Phó Minh Trác cong môi, ung dung hỏi Dự Vương: "Trong phủ của ngươi không phải còn mấy mỹ nhân khác sao, sao chỉ dẫn theo nàng ta tới? Sủng nàng ta như vậy sao? Nàng ta còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng hạ thủ được?"
Tuy rằng biết hắn cố ý trêu chọc Dự Vương, gương mặt Lương Y Đồng vẫn nóng rát, đôi tai cũng hơi đỏ lên.
Dự Vương lạnh lùng liếc mắt Phó Minh Trác, "Đường đường là một Thế tử, lại khua môi múa mép liên tục, như thế nào? Muốn làm nữ nhân?"
Trên người hắn lạnh nhạt, khí thế quanh thân chưa từng thu liễm, thấy hắn thực sự tức giận, Phó Minh Trác nhẹ nhàng cười cười, thông minh không tiếp tục tìm đường chết nữa.
Bất tri bất giác đã đến Trường Xuân đường.
Bên trong Trường Xuân đường đã có vài khách nhân, mọi người đều tụ tập trước mặt lão thái thái nói chuyện.
Lương Y Đồng đi theo phía sau Dự Vương, khi đi vào thì trong lòng càng bối rối.
Nàng không dám nhìn nhiều, chỉ đơn giản mà lướt qua xung quanh, sau đó cung kính mà rũ mắt.
Ngồi ở trước mặt lão thái thái là Đại phu nhân của Ninh Quốc công phủ.
Lão thái thái của Ninh Quốc Công phủ khi còn trẻ có giao hảo với lão thái thái, giao tình đã vài thập niên, hôm nay liền để nhi tức phụ dẫn theo mấy tôn nữ đến chúc mừng.
Quốc công phu nhân vừa nhìn thấy Dự Vương thì cười, "Mới vừa nhắc tới Vương gia, Vương gia đã tới rồi, đúng là trùng hợp."
Mấy cô nương ngồi phía sau lập tức thỉnh an Dự Vương, Dự Vương hơi gật đầu, khi ngẩng đầu nhìn về phía lão thái thái thì biểu tình cũng ôn hòa hơn.
Sau khi chúc phúc xong thì hắn cho người mang lễ vật lên.
Chờ đến khi đại nha hoàn bên người lão thái thái sắp xếp lễ vật xong, hắn lại nói: "Kinh thư là Y Đồng hỗ trợ chép, Y Đồng mau lại đây thỉnh an ngoại tổ mẫu."
Lương Y Đồng lúc này mới ngoan ngoãn tiến lên một bước, cũng không biết vì sao mà trong lòng nàng tràn đầy khẩn trương, hiện giờ nghe hắn gọi mình là Y Đồng, bất an trong lòng nàng cũng tan đi phân nửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!