Mấy ngày kế tiếp, Tống Trần Khang cũng không hề xuất hiện nữa.
Tiểu Lục có chút sốt ruột, nhịn không được mà hỏi Tiêu Mộng Hân: "Chủ tử, chẳng lẽ hắn bị khuyên một lần liền bỏ cuộc sao? Chuyện này cứ để như vậy à?"
Tiêu Mộng Hân vẫn rất nhàn nhã.
Hiện giờ nàng ta đã nhìn ra, Dự Vương căn bản không có tình yêu nam nữ với Lương Y Đồng, nếu thực sự có thì sao có thể để một mình nàng đi gặp Tống Trần Khang?
Xem ra đúng như lời Tiêu Lĩnh nói, nàng chỉ ở chỗ này một đoạn thời gian.
Khó trách Dự Vương không xếp nàng vào hậu viện, xem ra là muốn tặng nàng cho đại nhân vật nào đó.
Chủ tử của nàng ta trước đó còn không phải là như vậy sao? Sưu tầm các mỹ nhân để làm tai mắt.
Tiêu Mộng Hân cũng không chán ghét Lương Y Đồng, sau chuyện này thì càng không có ý định đối địch với nàng, nhưng lại khiến Tiểu Lục sốt ruột hồi lâu.
Tiêu Mộng Hân biết công việc của Tiểu Lục là giám sát nàng ta, sợ Tiểu Lục đi cáo trạng với chủ tử, nàng ta mới kiên nhẫn giải thích một hồi.
Tiểu Lục lúc này mới được trấn an.
***
Thời gian thong thả trôi qua, Liễu Chi Mạn dưỡng thương xong thì ảm đạm mà rời khỏi Dự Vương phủ.
Nàng ta là người của Hoài Vương, sau khi bị đuổi ra khỏi Dự Vương phủ thì tất nhiên sẽ bị xử lý.
Sợ Hoài Vương tìm tới, nàng ta liền chạy trốn.
Liễu Chi Mạn rời đi cũng chẳng tạo ra sóng gió gì ở Dự Vương phủ.
Mấy mỹ nhân trong phủ, ngoại trừ Liễu Chi Mạn, cũng chỉ có Chử Tuyết thích đi tranh chấp.
Mà Chử Tuyết đang bị cấm túc, không thể rời khỏi phòng, Liễu Chi Mạn thì đi rồi, Vân uyển bỗng nhiên trở nên thanh tịnh.
Khi Tiêu Mộng Hân cùng Trịnh Hiểu Nhã gặp mặt, vẫn vân đạm phong kinh mà nói với nhau vài câu, cũng không tạo ra sóng to gió lớn gì.
(Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác)
Bất tri bất giác, cách sinh thần của lão thái thái chỉ còn ba ngày, Lương Y Đồng vào ngày hôm nay đã chép xong kinh Phật, nàng liền ôm đến chỗ của Dự Vương.
Nàng chép hai bản, một là kinh tiêu tai cát tường, một cái khác là cầu phúc lộc trường thọ, hai bản chép khoảng chừng một tháng, vì để kịp thời gian, trong khoảng thời gian này nàng còn không thể vẽ tranh.
Khi nhìn thấy kinh thư, Dự Vương còn có chút sửng sốt, lúc này mới nhớ ra là do mình phân phó, "Chép xong rồi sao?"
Lương Y Đồng gật đầu, cười thẹn thùng, "Ta viết hai loại, lão phu nhân nhất định sẽ thọ tỷ nam sơn, thân thể an khang."
Nhìn hơn một trăm tờ giấy tuyên, Dự Vương liền hiểu được trong một tháng này, chỉ sợ là nàng đã dùng hết thời gian nhàn rỗi để chép.
Tuổi này của nàng có thể chép được một quyển đã không tồi, nàng lại chép hẳn hai quyển, thực sự là rất tốt.
Khuôn mặt Dự Vương nhu hòa hơn, thấp giọng nói cảm ơn, "Vất vả rồi, sinh thần của lão nhân gia, ngươi đi theo ta."
"Không vất vả, không vất vả." Lương Y Đồng vội vàng xua tay, khi nghe được câu cuối thì đôi mắt đen láy tròn xoe, "Hả? Ta cũng đi?"
Nhìn bộ dáng chấn kinh của nàng, Dự Vương hơi nhếch môi, "Như thế nào? Không dám đi sao?"
Thấy hắn dùng phép khích tướng, Lương Y Đồng có chút buồn cười, kinh hoảng trong lòng cũng tan đi một nửa, nàng chớp chớp mắt, "Vương gia sao lại muốn ta đi cùng? Chẳng lẽ là vì kinh thư sao?"
"Đi rồi sẽ biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!